Trên bình đài này, rất nhiều học sinh nhao nhao ngẩng đầu, nhìn qua cùng một hướng, nơi đó, một đầu xe bò già cỗi đang kéo một lầu gỗ, xe bò phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, đi tới bên này.
Xe bò kia chậm rãi tiến lên, xa phu là một lão nhân gầy khọm, quần áo tối tăm mờ mịt, trên mặt nhăn nheo, trên tay cũng đầy nếp nhăn.
Trong buồng xe hẳn là đệ tử Thánh Nhân.
Học sinh ở đây trông mong nhìn qua, trong mắt ngoại trừ sùng bái vẫn là sùng bái. Chỉ nghe có người nghị luận.
- Thánh công tử mộc mạc như vậy, trâu già kéo xe nát, không dám mua xe mới, thậm chí ngay cả cưỡi xe Phụ Sơn còn cảm thấy xa xỉ.
- So sánh với hắn, chúng ta thật sự quá xa hoa lãng phí. Thánh công tử dùng mặc dù đồ vật cũ nát, nhưng khí chất phong hoa, lại làm cho ta tự ti mặc cảm.
- Nghe nói Văn Thánh Nhân Công càng tiết kiệm, còn ăn cơm thừa. Ngươi nhìn xe bò này. . .
. ..
Hồ Bất Bình vò đầu, có chút khó hiểu nói.
- Vì sao đệ tử Thánh Nhân đi xe bò? Vì cái gì không xuống? Trâu không mệt sao? Xe này quá nát, trâu kéo loại xe nát này, lên dốc cao tốn sức hơn xe mới, xuống dốc đứng càng muốn mạng trâu già! Vì cái gì không người nào đau lòng cho lão ngưu?
Trong lúc nhất thời, trên bình đài im ắng, từng đôi mắt đồng loạt nhìn Hồ Bất Bình.
Hồ Bất Bình giật nảy mình, vội nói.
- Có xe Phụ Sơn không ngồi, vì sao phải ngồi xe bò, giá tiền một đầu lão ngưu mệt chết đủ ngồi mấy lần xe Phụ Sơn, đúng không? Chẳng lẽ ta nói gì không đúng sao?
Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt cùng Ly Tiểu Phàm âm thầm kêu khổ, Hồ Bất Bình chính là loại có cái gì nói cái đó, lúc trước khi mắt Tô Vân còn chưa hồi phục, bọn hắn luôn luôn lo lắng tiểu hồ ly này sẽ nói lỡ miệng, bởi vậy mỗi lần đều chắn miệng hắn.
Mắt Tô Vân hồi phục rồi, bọn hắn liền buông lỏng cảnh giác, không nghĩ tới thành Sóc Phương, vẫn bị miệng Hồ Bất Bình thọc cái sọt.
Xa phu xe bò kia cũng nhìn qua bên đây, Tô Vân đi lên trước một bước, ngăn trở ánh mắt lão xa phu kia, thản nhiên nói.
- Đệ tử Thánh Nhân đừng trách, đệ đệ của ta là con nít nói không biết suy nghĩ, không che đậy miệng, còn xin thứ tội.
Lúc này, buồng xe mở ra, một thiếu niên mặc áo trắng cúi đầu đi ra buồng xe, lên tiếng.
- Làm sao lại trách tội? Cái này vốn là lỗi của ta. Chu bá là hàng xóm ta, ở tại sát vách, nghe nói ta muốn tham gia đại khảo liền đêm tối rời giường, dùng xe bò đưa ta. Ta cũng hồ đồ, không đành lòng cự tuyệt lão nhân gia, lúc này mới lên xe. Rất không muốn làm cho lão nhân mệt, càng không muốn lão ngưu mệt đến chết.
Hắn thẳng thân eo, khuôn mặt hoàn mỹ để thiếu nữ ở đây nín thở, đầu não trống rỗng, bên tai chỉ có tiếng tim mình đập.
Cho dù là nam tử, cũng không sinh ra lòng ghen tị với hắn, nội tâm một mảnh bình thản.
Nam tử áo trắng như tuyết kia đi tới bên cạnh lão ngưu kéo xe, khẽ vuốt đầu trâu, hôn trán trâu, nức nở nói.
- Ngươi bị liên lụy.
Lão ngưu kia gối quỳ xuống, vậy mà chảy nước mắt.
Học sinh bốn bề cảm động không hiểu, một thiếu nữ rơi lệ.
- Trâu rơi lệ, rơi lệ vì Thánh công tử từ bi!
Nàng đột nhiên lại tức giận toàn thân phát run, quay đầu chỉ trích Hồ Bất Bình.
- Ngay cả súc sinh đều biết rơi lệ, biết đội ơn, biết đồng tình, ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng!
Bốn phía lập tức truyền đến tiếng chỉ trích của mọi người, tất cả đều chỉ trích Hồ Bất Bình, khen ngợi Thánh công tử từ bi.
Hồ Bất Bình ngẩn ngơ, muốn biện giải cho mình, nhưng âm thanh căn bản không vang nổi, cũng không có người nghe hắn.
Lúc này, nam tử áo trắng đứng dậy, lắc đầu nói.
- Chư quân xin đừng chỉ trích hắn, dù sao hắn còn nhỏ tuổi.
- Thánh công tử thật sự thiện lương!
Lại có người cao giọng tụng đức.
Bốn phía lại vang lên tiếng khen.
Hồ Bất Bình mờ mịt, nhìn mọi người ở vào trạng thái không thể nói lý, trong lòng có chút sợ hãi, giật giật góc áo Tô Vân, mang theo tiếng khóc nức nở.
- Tiểu Vân ca, ta thật sai rồi sao? Trong thành thật đáng sợ, chúng ta hồi hương đi. . .
- Ngươi không có sai, chúng ta cũng không cần trở về.
Âm thanh Tô Vân truyền đến, ngữ điệu bình thản.
- Nói thật bị người xa lánh, người mua danh chuộc tiếng lại được tiếng thơm, thế gian này vốn không có đạo lý như vậy.
Hoa Hồ khẽ nhíu mày, hắn nghe được phẫn nộ từ ngữ điệu của Tô Vân, có chút không rõ Tô Vân phẫn nộ vì cái gì.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Vân đứng phía trước Hồ Bất Bình, mặt nhìn về phía xe bò cũ nát, không nhúc nhích.
Hoa Hồ ngẩn ngơ, chỉ thấy hai mắt Tô Vân trắng lóa như tuyết, không có đồng tử đen!
Trong lòng Hoa Hồ giật mình, lập tức biết có người lấy khí huyết vô cùng cường đại áp bách Tô Vân, để khí huyết trong ánh mắt của hắn đảo lưu!
Điều này khiến tật mắt Tô Vân tái phát, biến trở về mù lòa!
Nhưng đây cũng không phải nhằm vào Tô Vân, mà nhằm vào Hồ Bất Bình!
Thời điểm Hồ Bất Bình nói ra lời thật, có người nhằm vào Hồ Bất Bình phát động trấn áp khí huyết, Tô Vân thấy được điểm này, cho nên cản trước mặt Hồ Bất Bình!
Hắn từ lúc Thánh công tử xuống xe liền một mực ngăn tại nơi này, nói rõ khí huyết áp bách nhằm vào Hồ Bất Bình vẫn luôn xuất hiện!
Tô Vân phẫn nộ cũng bắt nguồn từ đây.
Người hạ thủ kia tiếp tục áp bách khí huyết lâu như vậy, là muốn bức khí huyết trong đầu Hồ Bất Bình ra khỏi đại não, để hắn biến thành một kẻ ngu ngốc!
Hồ Bất Bình chỉ nói ra lời thật, có sai lầm lớn như vậy sao?
Hoa Hồ nhìn lại hướng đối diện Tô Vân, Thánh công tử áo trắng đã không còn ở nơi đó, nơi đó chỉ có Chu bá tuổi già sức yếu lái xe, giống như một lão nhân nông thôn bình thường.
Hàng xóm Thánh công tử, chỉ sợ là một Linh Sĩ, cao thủ trong Linh Sĩ, nếu không không có khả năng ngăn Tiểu Vân!