- Trở thành linh sĩ từ ba năm trước rồi?
Đám người Hoa Hồ trố mắt ra nhìn, không biết Tô Vân đang nói cái gì.
Tô Vân đưa tiền, lão binh kia nhận lấy, rồi đưa cho bọn họ năm miếng ngọc, trong đó có bốn cái là nửa tấm và nói.
- Chờ ở đây, còn bốn phút nữa.
Miếng ngọc được mài giũa sáng bóng, chỉ là Tô Vân không biết sử dụng nó như thế nào. Hắn nhìn miếng ngọc, thấy mặt mình xuất hiện ở bên trên, bèn vội nhỏ giọng nói cho Hoa Hồ.
Hoa Hồ lấy lại tinh thần từ cơn khiếp sợ, cũng vội vàng mang miếng ngọc ra soi, cũng thấy khuôn mặt mình xuất hiện trên đó.
Mấy binh sĩ già canh giữ trạm dịch liếc bọn họ, rất kinh ngạc, bèn nhỏ giọng thì thầm với nhau.
- Sắp Tết còn vào thành, mà lại còn là lũ nhà quê lần đầu tiên vào thành, có khi bị người bán mà còn chẳng biết...
Trong trạm dịch rất ấm áp, Tô Vân vừa giúp mấy đứa bé kia ủ ấm tay, vừa bày tính linh thần thông của mình ra cho bọn họ xem.
Những đôi tay nhỏ bé của Thanh Khâu Nguyệt, Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình nhanh chóng ấm áp, mặt cũng đỏ bừng. Ba đứa trẻ bò lên trên chuông vàng của hắn, lăn qua lộn lại mà xem.
Tô Vân suy đoán.
- Ta cảm thấy có lẽ đây là tác dụng của kinh điển cựu thánh mà Dã Hồ tiên sinh đã dạy cho chúng ta. Mặc dù tiên sinh không dạy chúng ta công pháp nào, chỉ dạy chúng ta đọc sách, nhưng vô hình trung kinh điển cựu thánh vẫn ảnh hưởng tới chúng ta. Cho nên ta mới có thể quan tưởng thành thật, tu thành tính linh thần thông vào ba năm trước.
Hoa Hồ suy tư rồi nói.
- Lúc trước đệ chỉ có thần thông mà không có cách dùng, Thủy Kính tiên sinh đã truyền thụ Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên cho đệ, đó chính là truyền dạy cách dùng cho đệ.
Tô Vân gật đầu.
Hắn thật may mắn vì đã gặp được hai vị tiên sinh có ảnh hưởng vô cùng sâu sắc tới hắn, một người dạy hắn học, người kia dạy hắn dùng.
- Nhị ca, huynh theo Dã Hồ tiên sinh tu hành còn lâu hơn ta, khả năng huynh đã có tính linh thần thông của mình rồi.
Tô Vân nói.
- Huynh hiểu kinh điển cựu thánh còn hơn cả ta.
Hoa Hồ lắc đầu đáp lại.
- Đợt còn theo học với tiên sinh, mỗi lần có cuộc thi thì đệ đều đứng thứ nhất, ta chỉ có thể xếp ở vị trí thứ hai. Ta không có thiên phú như đệ, chắc chắn không có tính linh thần thông. Ta thì chỉ thích học thuộc lòng sách trong mơ mà thôi.
Hắn ta liếc Tô Vân, im lặng một lát rồi vẫn nói ra lời tận đáy lòng.
- Tiểu Vân, kỳ thật ta vẫn rất lo cho đệ.
Tô Vân lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hoa Hồ chần chừ rồi nói tiếp.
- Bọn ta lo sau khi đệ lấy lại được thị lực, nhìn thấy chân tướng của Thiên Môn trấn, của cư dân khu không người, đệ sẽ suy sụp mất. Ta còn sợ đệ cảm thấy đệ là người, bọn ta là yêu, sẽ bị chúng ta cô lập. Còn sợ vì thế mà đệ sẽ cảm thấy cô độc...
Tô Vân mỉm cười.
- Nhị ca đang nói linh tinh gì vậy? Các huynh là đồng môn của ta, làm sao ta sẽ cảm thấy cô độc được chứ?
Hắn quay ra nhìn núi tuyết bên ngoài trạm dịch, bình tĩnh nói.
- Quả thực có một khoảnh khắc ta có chút sợ hãi. Nghĩ rằng chỉ có một mình ta là người, ta cũng thấy có chút cô độc. Nhưng khi nhìn các huynh, ta lại thấy bình thường. Các huynh là bạn đồng môn của ta, là bạn cùng học trong trường làng đã nhiều năm với ta!
Hắn đứng dậy, cười thật tươi.
- Ngoại trừ cha mẹ, đồng môn là những người ở cạnh ngươi lâu nhất! Ta thấu hiểu điều này, các huynh là người hay yêu, là hồ ly tinh quái hay quỷ thần thì có gì khác biệt chứ?
Hoa Hồ yên tâm, quay sang nhìn mấy lão binh, khẽ nói.
- Tô Vân, đệ cảm thấy bọn họ là người hay yêu?
Tô Vân cũng nhìn sang mấy lão binh kia, hắn lắc đầu, không đoán ra được.
Tiếng ù ù vang lên từ bên ngoài, mặt đất khẽ rung rung. Một tiếng rồng ngâm to rõ vang lên khiến cửa sổ rung lên bần bật.
Tô Vân vội chạy tới bên cửa sổ nhìn ra, thấy trên núi tuyết xa xa, một con quái vật đầu rồng kéo theo thân mình rất dài nhanh chóng đi đến từ trên sơn đạo.
Con quái vật đầu rồng kia từ trên núi chạy tới nơi đây với tốc độ rất đáng kinh ngạc, rồi dần chậm lại, nhưng vẫn rất nhanh.
Trên cơ thể thật dài của con quái vật kia lại mọc những tòa lầu làm từ gỗ, đung đưa theo thân mình con quái vật. Mà còn có thể thấy những khuôn mặt đang thò ra ngoài cửa sổ của những tòa nhà lầu này, ngó nghiêng xung quanh.
Trong những tòa lầu nhỏ làm từ gỗ trên người quái vật đều có rất nhiều người.
- Lục Địa Chúc Long đến rồi!
Đám lão binh sưởi lửa đều đứng dậy.
Hoa Hồ lùn, phải kiễng chân để nhìn ra ngoài cửa sổ. Ba đứa nhóc Hồ Bất Bình thì nhảy tới nhảy lui đằng sau hắn ta hòng nhìn thấy con vật được gọi là Lục Địa Chúc Long kia.
Một lão binh nói với đám người Tô Vân.
- Ra ngoài được rồi. Bọn họ xuống, các ngươi lên.
Tô Vân còn chưa kịp bước ra thì Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình và Thanh Khâu Nguyệt đã nhào ra trước. Hoa Hồ thì rụt rè hơn nên đi ở phía sau.
Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình và Thanh Khâu Nguyệt đứng ở ngoài, toàn thân căng thẳng, ngực cũng ưỡn cao, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại, đứa nào cũng ngửa đầu lên phát ra những tiếng oa oa.
- Đúng là thiếu kiến thức...
Hoa Hồ có chút coi thường, ngẩng đầu lên nhìn con Lục Địa Chúc Long vẫn còn chưa hoàn toàn dừng lại. Hắn ta lập tức căng thẳng tới mức toàn thân căng ra, tay nắm chặt lại, mắt trợn tròn, không kìm được oa lên một tiếng thán phục.
Bên ngoài cơ thể của con Lục Địa Chúc Long kia mọc những chiếc vảy như làm từ đồng thau, được mài tới sáng bóng. Hơi thở dài từ miệng nó như gió lớn thổi ra hai bên, suýt nữa thì thổi bay mũ của mấy tên nhóc kia.
Hoa Hồ và ba đứa bé cuống quít giơ tay đè mũ trên đầu xuống.
Tô Vân đi ra, chỉ thấy những tòa nhà lầu trên lưng Lục Địa Chúc Long dùng sắt thép chọc vào trong những chiếc vảy dày của nó, bởi vậy mới lắc lư đầy nhịp điệu theo cơ thể của Lục Địa Chúc Long.
Chờ khi Chúc Long di chuyển chậm lại, nhịp lắc lư cũng chậm lại. Những tòa lầu gỗ này có tòa thì một tầng, có tòa thì hai tầng. Tầng thứ hai thường là một đình bát giác, người ngồi trong đình thường cùng một cảnh giới.