Khoang xe rung lên. Lý Mục Ca đứng vững người, dừng lại một chút rồi nói tiếp.
- Dần dà những hoa cỏ cây cối của thời đại trước biến thành tro kiếp có thể đốt được. Những xưởng lò và xưởng luyện kia chính là dùng tro kiếp làm nhiên liệu để luyện hóa khoáng thạch, chế tạo đồ vật.
Tô Vân dò hỏi.
- Hoa cỏ cây cối biến thành tro kiếp, vậy người của thời đại trước thì sao? Bọn họ biến thành cái gì?
Lý Mục Ca chần chừ rồi lắc đầu đáp.
- Điều này thì không rõ.
Phía trước dần sáng lên. Tô Vân nhìn qua ô cửa sổ, thấy trong bầu trời phương xa có từng tầng ánh sáng lơ lửng giữa không trung, xếp thành hàng từ trên xuống rất chỉnh tề.
Điều kỳ lạ hơn là những ánh sáng này không xếp thành một hàng, mà là hàng trăm hàng!
- Mục Ca học huynh, ánh sáng bên kia là gì vậy?
Tô Vân bèn hỏi.
Lý Mục Ca có chút ngại ngùng, nói.
- Nếu không thấy ngại thì gọi ta là sư huynh đi, ta gọi các ngươi là sư đệ. Học huynh học đệ là cách gọi của người Đông Đô, còn ở Sóc Phương, người ta đều gọi là sư huynh sư đệ.
Cách gọi học huynh học đệ này đám Tô Vân và Hoa Hồ đều đọc từ trong sách ở Táng Long Lăng, chứ bọn họ không biết thói quen ở Sóc Phương.
- Sách cổ ở Táng Long Lăng do sĩ tử Thiên Đạo viện viết ra, chẳng lẽ Thiên Đạo viện không phải quan học của Sóc Phương, mà của Đông Đô?
Tô Vân thầm nghĩ.
Lý Mục Ca liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói.
- Đó là nhà lầu.
- Nhà lầu?
Tô Vân và đám Hoa Hồ ngây ra, thất thanh kêu lên.
- Tòa lầu cao đến như vậy sao?
Nếu những ánh sáng này là ánh sáng trong nhà lầu, chẳng phải tầng cao nhất nằm ở trong mây?
Trên đời há lại có nhà lầu cao đến như thế?
Nên biết rằng kiến trúc cao nhất ở Thiên Môn trấn, Thiên Môn, cũng chỉ cao có mấy trượng. Thế gian há lại có tòa lầu cao chọc thẳng vào tầng mây?
Lý Mục Ca tò mò hỏi.
- Các ngươi chưa thấy lầu bao giờ sao?
Tô Vân và bốn đứa trẻ đồng loạt lắc đầu. Hồ Bất Bình trả lời.
- Ở nông thôn không có nhà lầu nào cao như vậy!
- Từ khi Lâu thánh nhân Lâu Ban xây lầu tới nay, những tòa nhà lầu này ngày càng cao. Trước kia, cùng lắm chỉ trăm thước, mà giờ người ta thậm chí còn xây được cả những ngôi nhà lầu cao ngàn thước vạn thước!
Lý Mục Ca nói.
- Trước kia xây lầu thì dùng gỗ, chọn cây gỗ đã sống trăm ngàn năm, chặt xuống mang làm cột trụ, như vậy cũng chỉ cao mấy trượng, chống đỡ được mấy tầng lầu mà thôi. Nếu dựng thêm lầu bên trên thì gỗ sẽ không chống đỡ được. Bởi vậy cung điện cũng chỉ cao mấy tầng, hoặc chỉ làm đúng một tầng đại điện. Hiện giờ dựng nhà lầu, người ta đã sử dụng thủ đoạn của luyện khí. Áp dụng thủ đoạn của luyện khí vào tạo dựng lầu cao chính là sáng kiến của Lâu thánh nhân Lâu Ban.
- Lâu thánh nhân Lâu Ban?
Đám người Hoa Hồ và Ly Tiểu Phàm hiện rõ vẻ sùng bái.
- Người này tạo lầu thành thánh rồi!
Tô Vân hơi ngẩn ra, quỷ thần mà hắn gặp ngoài miếu thờ của đại nhân vật đêm qua cũng tên Lâu Ban.
Vả lại Lâu Ban đó còn quen biết Cầu Thủy Kính, nói ông ta và Cầu Thủy Kính đều là người theo tân học. Hơn nữa Lâu Ban còn đưa cho Tô Vân một hộp gỗ vuông, nói đó là chìa khóa, muốn Tô Vân cầm hộp gỗ xuống lòng đất dưới thành Sóc Phương để xem thứ ông cất ở đó có còn không.
Lâu Ban này với Lâu thánh nhân Lâu Ban đã sử dụng thủ đoạn luyện khí để xây lầu cao trong lời Lý Mục Ca nói, liệu có phải cùng một người?
- Sẽ không trùng hợp đến thế chứ?
Tô Vân thầm nghĩ.
- Lâu Ban vẫn chưa thành thánh. Đông Đô đại đế chưa phong ông ấy làm Thánh nhân, chỉ phong ông làm thiên sư, sau khi ông mất thì có miếu Lâu Thiên Sư cung phụng ông ấy.
Lý Mục Ca nói.
- Lúc trước thánh nhân là những người có học vấn cao siêu, truyền bá sâu rộng, môn sinh trải khắp thiên hạ, học vấn là học thuyết nổi tiếng, như đạo nho thích, nên được tôn xưng thánh nhân. Sau đó hoàng đế Nguyên Sóc không nhịn được, muốn tự mình phong thần phong thánh, cho nên thánh nhân dần biến thành tôn xưng do hoàng đế phong cho. Nhưng mà ở dân gian, Lâu Ban được gọi là Lâu thánh nhân.
Quan không phong thần thì dân phong thần, quan không phong thánh thì dân phong thánh, tình hình ở Nguyên Sóc khiến người ta phải lấy làm kỳ lạ.
Tô Vân thầm nghĩ.
- Lâu Ban bày quầy hẳn không biết, sau khi ông mất đã được người ta tôn làm thánh nhân. Chờ lúc nào về quê mà gặp được ông ấy, nhất định phải nói tin tức này cho ông ấy biết!
- Vân sư đệ thấy thần binh tính linh chưa? Thần binh tính linh là dùng kim loại và vật liệu đặc biệt, dùng phương pháp tế luyện để dung hợp với tính linh thần thông, trải qua muôn vàn gọt giũa, tôi luyện thành binh.
Lý Mục Ca nói.
- Thần binh tính linh cực kỳ vững chắc, không thể bị phá hủy. Những linh sĩ chúng ta có thể dễ dàng bóp vỡ núi đá, bẻ cong sắt thép, nhưng lại không cách nào phá hủy được thần binh tính linh. Lâu Ban đã áp dụng những kỹ xảo luyện chế thần binh tính linh vào xây nhà lầu. Đời này, ông coi nhà thành linh binh để luyện chế. Cho nên nhà lầu ở Nguyên Sóc cũng vững chắc không thể phá hủy, càng xây càng cao! Ta nghe nói ở Đông Đô đã có nhà lầu cao tới hai ba nghìn trượng rồi, đúng là sống cùng thần tiên!
Đám người Tô Vân và Hoa Hồ đều ao ước, thật muốn chạy luôn tới đó để xem.
- Lâu thánh nhân dùng phương pháp luyện chế linh binh để xây lầu, sau khi đạt được bản lĩnh thì tòa lầu đầu tiên mà ông xây dựng chính là thành Sóc Phương chúng ta.
Lý Mục Ca chậm rãi nói tiếp.
- Sau khi ông thành danh ở Sóc Phương thì mới được Đại Đế triệu tập tới Đông Đô, đi xây thành cho Đông Đô. Ông là người đem tạo lầu, xây thành thành một môn học phổ biến và nổi tiếng như đạo Nho Thích. Hiện giờ trong Văn Xương học cung của bọn ta cũng có môn Kiến trúc học này, ngang bằng với Nho học!
Tô Vân chăm chú lắng nghe, tốc độ của Lục Địa Chúc Long cũng chậm dần lại.
Con Chúc Long này đã chở bọn họ đi tới Sóc Phương, bước vào trong thành thị. Chúc Long chở tám mươi lầu gỗ nhỏ, hành khách trong các gian phòng bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị xuống xe.
Hoa Hồ đẩy cửa sổ nhìn ra xung quanh. Bên ngoài rực rỡ đèn đuốc, xung quanh có giăng đèn kết hoa.
Tô Vân cũng tranh thủ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong sương mù buổi tối mù mịt, từng tòa lầu cao sừng sững trong thành thị, chọc thẳng lên bầu trời.
Hắn quan sát tòa lầu gần nhất, thấy mỗi tầng của nó đều như một tòa cung điện, bên ngoài mỗi tầng đều có đấu và củng nối tiếp như cung điện lầu gác truyền thống, với phần mái dài với góc mái như cánh như đuôi chim.