Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vân vỗ vỗ bả vai hắn, muốn nói chút lời an ủi gì đó, lại nói không nên lời.

Diệp Lạc công tử nói:

- Ngươi còn kéo tiểu thư Sóc Phương Hầu gia Lý Trúc Tiên vào Cách Vật viện ngươi, một chiêu này... một chiêu này...

Hắn lắc đầu:

- Một bước thần kỳ! Quá thần kỳ rồi…

Tô Vân hoàn toàn không còn lời nào để nói.

- Nhưng mà, ta vẫn không phục ngươi!

Tinh thần Diệp Lạc công tử đột nhiên biến đổi,

Diệp Lạc công tử đột nhiên tinh thần đại chấn, dáng vẻ hiên ngang, thản nhiên nói:

- Dù ngươi đa mưu chẳng khác gì Yêu, trí tuệ thông thiên hạ, ta cũng không phục ngươi. Bởi vì ngoài mưu lược trí tuệ ra, còn có một chỗ chúng ta chưa tỷ thí qua. Đó là vũ lực!

- Cho nên, ngươi cho ta ba khối Thanh Hồng tệ, thật ra là vì khiêu chiến ta?

Tô Vân lại ném ba khối Thanh Hồng Tệ trong tay, cười như không cười nói.

Diệp Lạc công tử xoay người lại, đối mặt với hắn, mỉm cười nói:

- Phàm là dựa vào bản lĩnh thật sự thi vào Thiên Đạo viện, người nào không phải thiên tài hiếm có trong thiên hạ? Ta đương nhiên cũng tâm cao khí ngạo! Mưu lược trí tuệ của ta không tốt như ngươi, nhưng ta cũng có thể vượt qua ngươi ở khía cạnh khác!

Trong lòng Tô Vân khẽ động, nhớ tới Đế Bình, hỏi:

- Cùng là sĩ tử Thiên Đạo viện, giữa hai bên đọ sức một phen, cũng là chuyện thường xuyên. Phải không?

Diệp Lạc công tử nghiêm mặt nói:

- Quả thật là như thế.

- Như vậy, ngươi so với Đệ Bình thì thế nào?

Tô Vân lạnh nhạt hỏi:

- Với tư cách sĩ tử Thiên Đạo viện, ta chuẩn bị khiêu chiến Đệ Bình.

Sắc mặt Diệp Lạc công tử đại biến, nuốt nước bọt nói:

- Ngươi khiêu chiến Đế Bình? Ngươi dám khiêu chiến Đế...

Hắn gần như nói không nên lời, giờ khắc này, hắn cảm giác được áp lực vô cùng cường đại đè ép về phía đầu óc hắn, đèn đến mức hắn khó có thể thở được!

- Cao thủ! Người này là một cao thủ!

Trán hắn toát ra mồ hôi lạnh, mồ hôi tuôn ra ngày một nhiều:

- Tuyệt đỉnh đạo tâm chiến cao thủ!

Đế Bình chính là Bình Đế, là Đại đế Đông Đô, Hoàng đế Nguyên Sóc, đây là chuyện mà tất cả sĩ tử và Tây Tịch của Thiên Đạo viện đều biết, Tô Vân với tư cách là sĩ tử Thiên Đạo Viện đương nhiên không thể nào không biết!

Nhưng dưới tình huống biết, hắn vẫn còn dám khiêu chiến Đế Bình, hơn nữa còn nhẹ nhàng nói ra, phần đạo tâm cường đại này quả thực có thể nói là vô địch!

Diệp Lạc công tử nhớ đến lúc Đế Bình ngồi trên ngai vàng đại đế, nhất thời áp lực cuồn cuộn mà đến.

Đừng nói sĩ tử Thiên Đạo Viện, cho dù là Chinh Thánh cảnh, đứng ở trước mặt đại đế cũng có một loại cảm giác áp bách đáng sợ!

Loại cảm giác áp bách này không phải đến từ thực lực, mà là đến từ một quốc gia!

Đại đế Nguyên Sóc quốc, phía sau có mấy vạn dân chúng, hàng vạn linh sĩ, có vô số đại quân!

Những lực lượng này, đều phải thần phục một người, thần phục Đại đế!

Khiêu chiến người như vậy, cần phải có đạo tâm vô địch!

Thân thể Diệp Lạc công tử run rẩy, trong đầu tưởng tượng cảnh mình đứng ở trước mặt Đế Bình ngỏ lời muốn khiêu chiến hắn, nhất thời thân thể run rẩy ngày càng tăng.

Hắn tuyệt đối không thể làm được!

Mồ hôi trên người hắn càng ngày càng nhiều, càng lúc càng khó thở dốc, khuôn mặt Đế Bình ở trước mặt hắn càng lúc càng lớn, dáng người càng ngày càng vĩ đại, giống như vị thần đỉnh thiên lập địa, khiến hắn hoàn toàn không có chút lực phản kháng nào.

Tô Vân buồn bực, nghi hoặc nhìn hắn.

Đột nhiên, Diệp Lạc công tử quỳ trên mặt đất, hai tay chống đất, thở hổn hển, ánh mắt tan rã, giống như đã trải qua một cuộc đại chiến sinh tử vậy.

- Diệp Lạc công tử chẳng lẽ mắc bệnh nặng? Giống như “Đệ Bình”, cũng là một tên bệnh tật?

Trong lòng Tô Vân mơ hồ sinh ra vài phần đồng tình, hắn từng là người mù.

Người cùng bệnh đương nhiên có thể hiểu thấu nhau.

Hắn vừa rồi hỏi Diệp Lạc công tử, thật ra chỉ là muốn nói, nếu bản lĩnh của Diệp Lạc và “Đệ Bình” không khác nhau lắm, vậy mình có thể cùng hắn đọ sức một phen, xem độ sâu cạn của “Đệ Bình” đến đâu.

Chỉ là không biết vì sao, Diệp Lạc công tử lại đột nhiên giống như bị bệnh.

- Ta...

Thân thể Diệp Lạc công tử gần như vặn vẹo, dùng một loại tư thái quỷ dị lảo đảo đứng lên, một thân mồ hôi thấm ướt xiêm y mùa đông, mạnh mẽ ngẩng đầu, ngước nhìn Tô Vân!

- Ta! Nhất định có thể chiến thắng Đế Bình vô địch trong lòng!

Hai mắt Diệp Lạc công tử đỏ thẫm, hiển nhiên ở trong chiến trường nội tâm, hắn đã bại, hắn không thể đánh tan sợ hãi trong lòng ra tay với Đế Bình.

Tuy nhiên, ý chí chiến đấu của hắn đã tăng lên.

Dù sao cũng là thiên tài của Thiên Tự viện, chỉ trong chốc lát hắn đã có thể nhận thức được hạn chế của mình, nguyên nhân khiến mình không dám xuất thủ về phía Đế Bình!

Đó là hoàng quyền vô thượng, hoàng quyền giống như thần chấu cường đại nhất!

Trong mắt Diệp Lạc công tử, bóng dáng Đế Bình cùng Tô Vân trước mặt chồng lên nhau, hoàng quyền vô thượng dày nặng như mặt đất, nguy nga như trời cao, Tô Vân chính là vị thần đỉnh thiên lập địa, đè hắn lại!

- Ta...

Giọng nói Diệp Lạc công tử khàn khàn, miệng sùi bọt mép, thân thể run rẩy, tựa hồ đang lấy hết dũng khí.

- Tô sĩ tử!

Hắn hét lên như như một con thú hoang dã:

- Ta sẽ thách đấu với ngươi!

Lời này vừa nói ra, tâm linh hắn đột nhiên trở nên thoải mái, có một loại cảm giác hoàn toàn tỉnh ngộ, giống như phi thăng tiên cảnh.

Diệp Lạc công tử ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài, ướt má, lẩm bẩm nói:

- Ta nói ra, ta rốt cục cũng nói ra... Ta không phải là không thể! Ta có thể, ta thực sự có thể!

Tô Vân vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói:

- Ta cũng từng có một đoạn thời gian thất bại, không cần tự ti. Ngươi sẽ vượt qua. Diệp Lạc công tử, ngươi cảm thấy bài học vừa rồi ta cho ngươi, đáng giá bao nhiêu tiền?

Diệp Lạc công tử giơ tay lên, lau đi nước mắt trên mặt, dứt khoát nói:

- Vô giá! Vì biểu lộ thành ý của mình, Cách Vật viện, Diệp gia ta xây!

Tô Vân vui vẻ nói:

- Như vậy, ta chờ ngươi đến khiêu chiến ta. Ngoài ra, nhớ đến lớp đúng giờ.

Diệp Lạc công tử gật đầu, sải bước rời đi.

Tô Vân vui mừng nhìn bóng lưng hắn đi xa, trong lòng yên lặng nói:

- Lại có thêm một khách hàng cũ đưa tiền...

Trong lòng hắn rất vui vẻ:

- Hắn khiêu chiến một lần không được, chắc chắn sẽ còn có thể có lần thứ hai, lần thứ ba... Như vậy tích ít thành nhiều, tiền của ta cũng từ từ nhiều hơn. Huống chi, còn không chỉ có một khách hàng cũ như hắn.

Tô Vân quay đầu lại nhìn về phía Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu, thiếu nữ Ngô Đồng:

- Còn có bọn họ! Tất cả đều là khách hàng cũ của ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK