Tô Vân hắt xì mấy cái, xoa xoa mũi. Trên trời quá lạnh, hắn không có lông như đám Hoa Hồ, nên cả một đêm gió lạnh thổi cho hắn suýt thì chết cóng.
- Đêm qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Ly Tiểu Phàm kể tin tức mà mình thám thính được cho bọn họ nghe, Tô Vân và đám hồ yêu kinh ngạc không thôi.
- Đọa Long cốc thật sự có rồng? Rồng đã biến thành quỷ?
Hồ Bất Bình hưng phấn nói.
- Quỷ Long cứu Toàn Thôn Cật Phạn là định ăn cơm? Thực muốn đi xem quá!
- Về ngủ trước đã.
Tô Vân xoay người bước đi.
Đám hồ yêu vội vàng đuổi theo.
Chỉ là không ai trong bọn họ lưu ý tới một con thần điểu Tất Phương đứng trên đỉnh núi, đang chậm rãi rỉa lông cánh của mình.
Đám người Tô Vân quay về Thiên Môn trấn. Hôm nay Thiên Môn trấn vô cùng náo nhiệt, người trên trấn đều bận bịu công việc của mình. Dọc đường đi, thiếu niên chào hỏi dân trong trấn, bọn họ cũng nhiệt tình đáp lại. Bốn con hồ ly thì cúi gằm mặt xuống, tay ôm chặt lấy đuôi, thành thật nhìn thẳng, không dám ngó nghiêng.
Thiên Môn trấn vẫn mây mù phủ kín, duy chỉ có nhà của Tô Vân là có ánh nắng chiếu xuống.
Bọn họ ăn uống qua loa rồi nằm xuống ngủ luôn. Cả một đêm mệt mỏi, thực sự bây giờ ai nấy đều đã thấm mệt.
Bên ngoài Thiên Môn trấn, một con hỏa điểu bay lượn trên không trung. Một lát sau, một nữ tử cầm chiếc dù hoa chầm chậm đi tới. Con thần điểu Tất Phương kia đột nhiên vỗ cánh bay tới, bụp một tiếng nhào vào tán dù, ánh lửa văng khắp nơi.
Thần điểu Tất Phương biến mất, biến thành hoa văn hỏa điểu trên dù.
Người cầm dù chính là nữ tử tới từ Đồng gia ở thành Sóc Phương, ả có vóc dáng thướt tha uyển chuyển, chầm chậm bước vào Thiên Môn trấn.
Thiên Môn trấn vẫn một mảng tường hòa như trước, dân của trấn đều bận bịu việc của mình. Khúc bá leo lên trên Thiên Môn, khắc gõ keng keng tạo hình trên đó. La đại nương kinh doanh hiệu thuốc bắc, Phương Nhi tỷ đang nhỏ giọng cười nói với chàng thiếu niên hàng xóm, trên mặt đầy vẻ ngại ngùng.
Từ đại thúc là một ấm sắc thuốc, ốm yếu cầm ấm sắc thuốc ra ngoài đổ bã, trải bã thuốc ra đường.
Nhạc nãi nãi đang mắng Nhạc gia gia vì rình trộm La đại nương, Nhạc gia gia ngồi im nơi đó, đầu cúi xuống, hai tay đặt trên gối, không dám hó hé câu nào.
Nữ tử dù hoa đi vào trong trấn nhỏ, còn nhìn thấy người chăn ngựa dùng bàn chải chà lông cho một con ngựa, một gã say xỉn đang phóng uế lên bức tường. Mà cửa sổ một tòa lầu các ở con phố đối diện mở ra, một cô gái có dung nhan xinh đẹp đang ngồi trang điểm trước gương. Dưới lầu là một người đàn ông đang dỡ ván cửa xuống, hẳn là vừa mới đón dâu nên mở cửa hàng chậm hơn thường ngày.
Bên đường còn có hàng bánh bao, vỉ hấp bốc hơi nóng nghi ngút, tiểu nhị vắt khăn trên vai đang bận bịu tiếp đãi khách hàng, tiếng hô tiếng kêu không ngừng vang lên.
Nữ tử dù hoa mỉm cười đi giữa con đường, thẳng tới nhà của Tô Vân.
Lúc này, tiếng ồn ào huyên náo trên con phố đột nhiên im bặt, thời gian hệt như đã hoàn toàn ngừng lại. Mọi người đồng loạt quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào nữ tử dù hoa, không hề động đậy. Giờ phút này đến cả gã say đang phóng uế bên tường cũng quay đầu ra nhìn một cách kỳ dị.
Điều càng kỳ dị hơn là, nước tiểu của gã cũng ngừng ở giữa không trung. Hơi nóng hôi hổi trên các vỉ bánh bao cũng dừng lại. Đá vụn bị Khúc bá đục đẽo rơi ra khỏi Thiên Môn cũng đứng im giữa không trung, không hề động đậy.
Toàn bộ Thiên Môn trấn này chỉ còn lại tiếng cộp cộp phát ra khi đôi guốc gỗ của nữ tử dù hoa gõ lên lớp đá xanh bên dưới.
Nữ tử dù hoa cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lùng truyền ra từ bên dưới lớp tán của ô dù.
- Giả thần giả quỷ! Đồng gia Sóc Phương đang làm việc ở đây, kẻ không liên quan hãy lui hết ra!
Thiên Môn trấn vẫn tĩnh lặng không có bất cứ âm thanh gì.
Nữ tử dù hoa dừng bước, hơi nâng chiếc dù hoa của mình lên, để lộ nửa khuôn mặt dưới, lạnh lùng nói.
- Nếu không muốn bị diệt môn...
- Tiểu nha đầu, chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết nơi đây là khu không người sao? Bọn ta đã sớm bị diệt môn rồi.
Nữ tử dù hoa đột nhiên xoay người nhìn về phía Thiên Môn nơi cuối con đường.
Trên Thiên Môn, Khúc bá lại tiếp tục đục khắc hoa văn, tiếng leng keng truyền tới.
- Trên thế gian này chỉ có một người có thể ra lệnh cho Thiên Môn trấn, người đó là Nguyên Sóc Bình đế.
Khúc bá còn rất nghiêm túc đục Thiên Môn. Sương mù bốn phía xung quanh Thiên Môn trấn đột nhiên tản ra. Ngay khoảnh khắc sương mù tản đi này, tất cả nhà cửa, lầu các, cửa hàng, dân chúng trong trấn đều tan rã!
Nữ tử dù hoa sởn tóc gáy, chỉ thấy lúc này Thiên Môn trấn mồ mả san sát, cỏ hoang mọc thành bụi rậm, vụn gạch ngói vương vãi khắp nơi!