Người đàn ông áo đen kia liếc mắt nhìn Hoa Hồ một cái, Hoa Hồ lập tức nhìn ra con ngươi trong mắt y lúc bình thường thì là con ngươi hình tròn bình thường, nhưng khi con ngươi hơi co lại sẽ biến thành sọc dọc, hiển nhiên không phải con người!
Hoa Hồ lại đưa mắt nhìn xuống chân của y, chỉ thấy nam tử áo đen này bị thọt một chân.
Đại hắc xà lột xác thành giao long, vì bị cản trở nên phần da rắn ở đuôi vẫn chưa được lột bỏ hết, lúc chiến đấu lại bị người ta làm bị thương, bởi vậy khi nó biến thành người đã bị thọt chân trái.
Tô Vân mắt mù nên không nhìn thấy người tới là ai, nhưng hắn giỏi về cảm ứng khí huyết bốn phía, hắn "nhìn ra" kẻ đi tới không phải người, mà là một con giao long, bởi vậy hắn mới nhận ra đây là con hắc giao long đã độ kiếp tối hôm qua.
Người đàn ông áo đen dừng bước, đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Tô Vân với con ngươi dựng thẳng.
- Ngươi nhận ra ta? Làm sao ngươi nhận ra được?
Bốn con hồ yêu lo sợ bất an. Nếu Toàn Thôn Cật Phạn tiến hóa làm giao mà còn muốn giết người, chỉ sợ bất cứ ai trong bọn họ cũng đừng mong sống sót thoát khỏi nơi đây!
Tô Vân không hề e sợ, trả lời.
- Ta nhận ra bản thể của tiền bối từ hình thái khí huyết của tiền bối.
- Hình thái khí huyết?
Người đàn ông áo đen nhíu mày, khẽ nói.
- Từ hình thái khí huyết nhận ra được bản thể của ta, thế là thế nào?
Lúc này, Tô Vân và bốn con tiểu hồ ly đều nghe được tiếng sàn sạt, dường như có một người ở một chỗ tối gần đó đang nói, nhưng bọn họ đưa mắt nhìn mọi nơi thì chẳng thấy bóng dáng bất cứ ai cả!
Người đàn ông áo đen lại gật đầu liên tục, một lát sau mới nói.
- Ta đã hiểu rồi.
Trên mặt Tô Vân hiện rõ vẻ kinh ngạc, hình thái khí huyết của người đàn ông áo đen này ấy thế mà lại đang dần biến đổi, nhanh chóng chuyển từ hình thái giao long sang hình thái con người!
Người đàn ông áo đen nói.
- Ta hóa thành giao long, vậy sau này tên của ta là Tiêu Thúc Ngạo. Các ngươi từng giúp đỡ ta, ta sẽ không ăn các ngươi. Trong phòng này không có thứ gì tốt, các ngươi hãy mau rời đi.
Tô Vân nói.
- Giao thúc định đi đâu?
Người đàn ông áo đen Tiêu Thúc Ngạo nghiêng đầu lắng nghe, giọng nói sàn sạt lại truyền tới, chính là ngay bên người Tiêu Thúc Ngạo!
Bốn con hồ yêu rợn tóc gáy, bởi bên cạnh Tiêu Thúc Ngạo không hề có thứ gì!
Tô Vân cảm ứng khí huyết, cũng không cảm ứng được bất cứ khí huyết của người nào bên cạnh y.
Tiếng sàn sạt kia dừng lại, Tiêu Thúc Ngạo nói.
- Ta định tới thành Sóc Phương. Mai sau nếu ngươi tới thành Sóc Phương, có khi chúng ta sẽ gặp lại ở nơi đó. Chỗ này cực kỳ nguy hiểm, trước khi mặt trời xuống núi các ngươi bắt buộc phải rời đi, nếu không sẽ không đi được nữa, mai sau cũng chẳng cần thiết phải gặp lại.
Tô Vân khom người cảm ơn.
- Đa tạ Giao thúc đã chỉ bảo.
Tiêu Thúc Ngạo cất bước rời đi, đám hồ yêu dõi mắt nhìn y đi xa. Chỉ thấy Tiêu Thúc Ngạo khập khiễng đi hơn mười trượng, tới trước một tấm bia đá, rồi lại nghiêng đầu lẩm bẩm.
Tiếng sàn sạt kia lại vang lên, dường như có người ghé vào tai y thì thầm gì đó, nhưng lại chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì!
- Có thứ bẩn thỉu đi theo Toàn Thôn Cật Phạn!
Đám hồ ly liếc nhìn nhau.
Cảnh tượng này quả thật rất kỳ dị, rõ ràng bên người Tiêu Thúc Ngạo không có ai, nhưng y vẫn thường xuyên nói chuyện với "người bên cạnh".
Tiêu Thúc Ngạo rút tấm bia đá kia lên, quẳng xuống đất, rồi lại khập khiễng đi xa.
- Quá nửa là có một tính linh đi theo hắn.
Tô Vân suy đoán.
- Chẳng lẽ chính là long linh đã cứu hắn?
Hoa Hồ suy tư.
- Long linh cứu hắn tối hôm qua đến từ chỗ này, nếu long linh đi theo hắn rồi, như vậy vì sao Tiêu Thúc Ngạo còn nói là ở lại nơi đây sau khi trời tối sẽ gặp nguy hiểm?
Tô Vân cũng nghĩ mãi không thông, nói.
- Chúng ta cứ xem xét qua trước đã, cho dù thế nào cũng phải rời khỏi nơi đây trước khi trời tối!
Hoa Hồ đi vào phòng trước, lại thấy nơi đây không có hài cốt. Tiêu Thúc Ngạo hẳn là một con giao long thích ở sạch, tối hôm qua y bị thương nặng, nhưng đến nơi đây rồi vẫn dọn dẹp cho sạch sẽ, không hề có chút bụi bặm nào.
Bọn họ có chút thất vọng, nơi đây sạch sẽ như thế, chắc chắn không có bảo vật gì rồi, e rằng đến cả thứ đáng giá cũng đã bị Tiêu Thúc Ngạo mang đi.
Thanh Khâu Nguyệt nhảy lên trên giá sách, ngồi trên đó vẫy vẫy đuôi, vui vẻ nói.
- Trên giá sách còn có một cuốn sách!
Hoa Hồ cũng nhảy lên, đặt nằm cuốn sách trên giá xuống, đọc từng chữ một:
... Năm Nguyên Phong thứ sáu, có thanh long rơi xuống Thiên Thị viên ở Sóc Phương, Đế sai Thiên Đạo viện tới nghiên cứu...
Tô Vân đột nhiên nói.
- Năm Nguyên Phong thứ sáu? Là thời kỳ Vũ đế còn sớm hơn cả Nguyên đế và Bình đế! Như vậy sự kiện rồng rơi hẳn xảy ra vào một trăm năm mươi năm trước!
Dã Hồ tiên sinh từng nói qua về niên hiệu của các vị đại đế nước Nguyên Sóc, chỉ là đám người Hoa Hồ không quan tâm đến điều này cho lắm nên chẳng có ấn tượng gì, Tô Vân thì có thói quen mỗi lần tan học đều phải ôn lại bài, cho nên hắn nhớ rất rõ.