Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Vân dậy thật sớm, đi ra bên ngoài Thần Tú lâu hoạt động gân cốt, cánh tay phải vẫn còn đau rát. Hai ngày nay, hắn cuối cùng cũng ngủ ngon giấc, lúc này chỉ cảm thấy thể xác tinh thần thoải mái.

Hắn nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy sau một đêm, bão tuyết đã ngừng. Trên đường có đạo sĩ đầu đội mũ vải xanh quét dọn mặt đường, còn có người cõng sọt nhặt phân và nước tiểu….. Sau đó không lâu, đám người Hoa Hồ rời giường, Thanh Khâu Nguyệt chợt hô to.

- Tối hôm qua ta mơ một giấc mơ rất cổ quái, mơ thấy Tiểu Vân ca đội đại hoàng chung xông vào, đuổi giết một quái vật đen như mực.

Bọn tiểu hồ ly kinh ngạc, nhao nhao la lên.

- Ta cũng mơ giấc mơ này!

- Ta cũng vậy! Tiểu Vân ca còn sờ đầu ta, nói ta yên tâm ngủ! Nhị ca, huynh có mơ giấc mơ này hay không?

Tô Vân đi tới, nghe bọn hắn nói đến mộng cảnh tối hôm qua, không khỏi kinh ngạc vô cùng, nói.

- Ta cũng mơ giấc mơ như vậy!

Lý Mục Ca từ trong lầu đi ra, không ngừng nhìn quanh, sắc mặt cổ quái nói.

- Tối hôm qua, dưới lầu chúng ta chết một linh sĩ, nghe nói do tẩu hỏa nhập ma. . .

Lúc này, một cỗ thú được lái tới, cự thú kia đi tới trước Thần Tú lầu liền dừng lại, cửa sổ tầng thứ hai mở ra, Đồ Minh hòa thượng nhô đầu, nói.

- Đi lên, ta đã chuẩn bị đồ ăn rồi!

Đám người Hồ Bất Bình reo hò một tiếng, vội vàng lên xe. Lý Mục Ca không lên xe, nói.

- Ta còn cần về nhà một chuyến, đi gặp muội muội. Rất lâu chưa nhìn nàng rồi.

Tô Vân rất muốn hỏi hắn nếp sống Văn Xương học cung không tốt là chỉ phương diện nào, nhưng không nói rõ được, đành phải phất tay từ biệt.

- Sư ca lên đường cẩn thận.

Lý Mục Ca rời đi. Tô Vân lên xe cuối cùng, chỉ thấy trên lầu hai của xe đã bày một bàn đồ ăn, đều là món chay. Cự thú bước chân mang theo bọn họ dạo chơi học cung, Đồ Minh hòa thượng ngồi ở một bên, giới thiệu lai lịch cự thú cho mọi người. Tô Vân cũng ngồi xuống ăn, nghe đến mê mẩn. Cự thú lưng chở lầu gỗ này gọi là Phụ Sơn, bốn chân ít lông, trên người nhẵn bóng, tứ chi giống như một đầu hà mã, nhưng trong mồm mọc ra răng nanh, cái đầu cũng lớn hơn hà mã rất nhiều, phía sau mông còn mọc ra đuôi. Phụ Sơn không phải yêu, cũng không phải tinh quái, không có nội tâm, ngu ngơ, thế nhưng lực lớn vô cùng, hơn nữa da dày thịt béo. Loại yêu thú không có bao nhiêu trí tuệ này, không có cảm giác đau, lúc đầu được mọi người nuôi dưỡng dùng để thịt. Về sau đánh trận, mọi người xây lầu quan sát trên lưng Phụ Sơn, xem như lầu quan sát di động, linh sĩ trên lầu quan sát cảnh giới. Thời kỳ hòa bình, thành thị càng lúc càng lớn, mọi người động tâm tư xây phòng trên lưng Phụ Sơn, xem như xe đuổi. Trong thành Sóc Phương, phần lớn đều là loại xe đuổi này. Tối hôm qua bọn họ được đưa ra lầu chuồng cọp cũng đã ngồi trên loại Phụ Sơn này.

Đồ Minh hòa thượng mỉm cười xoay chuyển lời nói.

- Thượng sứ, tối hôm qua tiểu tăng cùng phó viện trưởng đã trao đổi qua, phó viện trưởng rất dễ nói chuyện, nói với ta, Văn Xương học cung ta có thể phối hợp với thượng sứ. Thượng sứ ăn ở, tìm hiểu tin tức, Văn Xương học cung ta có thể thỏa mãn tất cả. Nhưng mà có một điều kiện.

Ánh mắt Tô Vân rơi vào ngón tay hắn dựng lên, nói:

- Phó viện trưởng có điều kiện gì?

Đồ Minh hòa thượng lung lay ngón tay, trầm giọng nói.

- Phó viện trưởng yêu cầu thượng sứ lần này tham gia khảo thí, tài nghệ trấn áp quần hùng, nhất định phải đạt hạng nhất! Thượng sứ đạt thứ nhất, tiếp đó ghi danh Văn Xương học cung ta, tăng lên danh vọng Văn Xương học cung, vượt trên danh tiếng của Sóc Phương học cung, Mạch Hạ học cung cùng Cửu Nguyên học cung!

Tô Vân suy nghĩ một chút, nói.

- Thương thế cánh tay phải ta chưa lành, muốn cầm hạng nhất, chỉ sợ có chút khó khăn.

Đồ Minh hòa thượng khẽ động.

- Tối hôm qua hắn còn đang bị thương đã có thể chém giết mộng yểm? Không hổ là yêu nghiệt của Thiên Đạo viện! Nếu như cánh tay phải của hắn khôi phục, thực lực mạnh bao nhiêu?

- Thượng sứ yên tâm, điểm ấy thương thế không làm khó được Văn Xương học cung.

Đồ Minh hòa thượng lấy lại bình tĩnh, nói.

- Ta lập tức mời bác sĩ giỏi nhất học cung, trong vòng hai ngày, đảm bảo cánh tay thượng sứ khỏi hẳn!

Tô Vân để đũa xuống, nói.

- Ta hoàn toàn không biết gì về công pháp của Sóc Phương học cung cả, chỉ cần có thể tìm hiểu thì mọi chuyện có thể!

Đồ Minh hòa thượng quả quyết nói.

- Nhàn Vân đạo trưởng Thanh Miêu viện chính là lão sư truyền thụ công pháp quan học Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên tốt nhất, ta lập tức an bài hắn tới chỉ dạy thượng sứ!

Tô Vân gật gật đầu. Đồ Minh hòa thượng tung người nhảy xuống, bước nhanh đi. Tay trái Tô Vân cầm đũa, tiếp tục ăn, Hoa Hồ nhìn chung quanh, thấp giọng nói.

- Tiểu Vân, chúng ta mau chạy đi! Thừa dịp hiện tại không người phát hiện, chúng ta có thể chạy ra khỏi Văn Xương học cung!

Tô Vân buồn bực:

- Vì sao phải chạy?

Hoa Hồ nghiến răng, đè thấp giọng nói.

- Chúng ta không phải đi thăm dò vụ án? Làm sao điều tra? Từ nơi nào điều tra? Tra được lại có thể thế nào? Giao bản án cho ai? Nếu bị phát hiện thân phận chân thật, nên thu tràng như thế nào? Còn có, Sóc Phương thành có ba vạn sĩ tử tham gia khảo hạch, chúng ta thật có thể cầm được hạng nhất ư? Thủy Kính tiên sinh chỉ dạy chúng ta mười ngày, mười ngày thôi đó!

Tô Vân gắp một khối đậu phụ, thản nhiên nói.

- Nhị ca, chúng ta đến từ Thiên Thị Viên, đến từ khu không người. Ngươi không có phát hiện ư? Sĩ tử khác đều có thân phận, duy chỉ khu không người là không có thân phận. Không có thân phận thì không có cách nào học tại Sóc Phương. Nếu như muốn để Bất Bình, Tiểu Phàm, Tiểu Nguyệt đi học, chúng ta nhất định phải giả mạo thân phận sĩ tử Thiên Đạo viện.

Hoa Hồ lặng im phút chốc, khàn giọng nói.

- Trừ cái đó ra, không còn cách nào khác sao?

- Không còn cách nào khác!

Tô Vân nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy một đầu cá lớn dài hơn một trượng mọc đầy răng nhọn đêm qua bị treo trên mặt hồ, cá lớn không hé miệng, người bị cá cắn kia lại nhảy tới nhảy lui. Mà ở bên bờ còn có lão sư đang thu cần câu, kéo người kia và cá lớn vào bờ.

- Người kia thế mà không chết!

Lão sư đang thu cần mắng. Tô Vân thu ánh mắt, trầm giọng nói.

- Chúng ta không có bất kỳ chổ dựa nào ở Sóc Phương, chỉ có thể giả mạo tên tuổi học sinh Thiên Đạo viện, chỉ có thể giả mạo tên tuổi khâm sai của hoàng đế! Có thể giấu diếm một ngày, chúng ta có thể học thêm một ngày, có thể giấu diếm một tháng, chúng ta có thể học một tháng! Tính thế nào cũng kiếm lời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK