Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thùng xe lắc lư, chiếc râu thật dài của Lục Địa Chúc Long bay phất phơ bên ngoài cửa sổ. Tốc độ của nó dần tăng lên, chở hành khách trên lưng di chuyển giữa hai ngọn núi lớn, phát ra tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc từ trong cuống họng.

Chúc Long đi xuyên qua khu không người, tiếng rồng ngâm uy hiếp đám yêu ma quỷ quái đang ẩn núp trong khu không người này.

Có người tới kiểm tra miếng ngọc của bọn họ. Lúc này Tô Vân mới biết miếng ngọc này là bằng chứng lên xe.

Bên dưới cửa xe có hai hàng ghế, mỗi hàng đủ cho ba người trưởng thành ngồi. Người ngồi đối diện Tô Vân là một thiếu niên trông rất phóng khoáng, trông hắn ta rất tuấn tú với hai hàng mày kiếm và đôi mắt sáng ngời, trông tràn đầy sức sống.

Y phục trên người hắn ta cũng cực kỳ hoa lệ, viền cổ áo hai bên thêu kim phượng, mép vạt áo cũng được thêu kim ô lái xe kéo mặt trời.

- Những sói trắng kia là yêu quái ở khu không người Thiên Thị viên, biến thành người vào thành làm công.

Thiếu niên kia như đang nói với bọn họ, lại như đang tự lẩm bẩm một mình.

- Những năm gần đây số yêu vật trong thành ngày càng nhiều, tình hình trị an càng lúc càng loạn. Đến khi nào mới có thể tiêu diệt hết đám yêu ma này đây?

Tô Vân nghi ngờ nói.

- Huynh đài, người có người tốt kẻ xấu, yêu quái cũng như thế, vì sao phải tiêu diệt yêu quái mà không phải tiêu diệt người xấu và yêu quái xấu?

Thiếu niên kia quay đi không nhìn hắn, cười lạnh nói.

- Ngươi lên xe từ khu không người, còn mang theo bốn đứa trẻ, có thể thấy được là do yêu quái biến hóa thành. Nếu làm điều ác, đừng có rơi vào tay ta...

Hoa Hồ khẽ nói.

- Tiểu Vân, kẻ này ắt mới chạy ra từ quan học, đầu óc đều là những ý tưởng hàng yêu trừ ma kỳ quái.

Thiếu niên kia lập tức đỏ bừng mặt, trán nổi gân xanh, miệng lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại những câu "hàng yêu trừ ma" rồi "trừ ma vệ đạo".

Tô Vân nhìn thấy, chỉ mỉm cười không nói gì.

Ly Tiểu Phàm bên cạnh hắn thì đang lè lưỡi liếm cửa sổ.

Cửa sổ được làm từ thủy tinh, lành lạnh, vả lại còn trong suốt nên có thể nhìn được cảnh sắc bên ngoài.

Đám hồ ly tới từ nông thôn làm gì đã được nhìn thấy nó bao giờ, chỉ cảm thấy liếm nó hệt như đang ăn kẹo.

Thiếu niên phía đối diện không nhịn được nữa, nói.

- Đừng liếm nữa, đó là lưu ly, không phải kẹo!

Ly Tiểu Phàm cúi đầu, tủi thân ngồi đó. Rốt cuộc thì thiếu niên kia vẫn mềm lòng, quẳng ý nghĩ hàng yêu trừ ma sang một bên, lục lọi gói hành lý của mình rồi móc ra mấy viên kẹo, đặt lên bàn rồi đẩy sang cho Ly Tiểu Phàm, bảo nó.

- Ăn cái này đi. Đây là kẹo sữa ngựa ta mua từ Dương Thành phía bắc về cho muội muội của ta, hơi dính răng chút.

Hoa Hồ khẽ bảo.

- Còn không cảm ơn ca ca đi?

Ba tên nhóc Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình và Thanh Khâu Nguyệt lập tức đồng loạt đứng dậy, khom người đồng thanh nói.

- Cảm ơn ca ca!

Thiếu niên lại bỏ bừng mặt, luống cuống chân tay, nói liên thanh.

- Ấy, ấy, đừng làm thế... Nếu muội muội của ta hiểu chuyện như các ngươi thì tốt rồi. Nha đầu kia quả thực là đại ma vương đầu thai, chỉ giỏi tra tấn người khác.

Tô Vân và Hoa Hồ nhanh chóng trở nên quen thuộc với thiếu niên kia. Thiếu niên đó tên Mục Ca, người Sóc Phương, sĩ tử Văn Xương học cung ở Sóc Phương, vừa mới trở thành linh sĩ cách đây không lâu. Lần này hắn đi tái ngoại rèn luyện để tu hành tính linh thần thông, vì sắp năm hết Tết đến nên xách quà biên giới về nhà đón tết.

- Những con sói trắng này là lang yêu ở khu không người, đi Dương Thành tái ngoại làm thuê.

Lý Mục Ca nói.

- Mấy năm nay yêu quái biến thành người vào thành làm thuê là chuyện rất bình thường, xảy ra rất nhiều ở Sóc Phương. Lúc trước quan phủ còn hỏi, sau đó cũng mở mắt nhắm mắt cho qua. Tiền công cho yêu quái rất thấp, làm việc lại rất cật lực, cho nên quan phủ cũng hài lòng, không đuổi bọn họ đi.

Tô Vân yên tâm, hắn đã hứa với vợ chồng lão Cẩu là phải bảo vệ sự an toàn cho đám người Hoa Hồ trên địa bàn của con người. Ban đầu hắn sợ người trong thành phát hiện đám người Hoa Hồ là yêu quái, sẽ đòi đánh giết bọn họ.

Hoa Hồ theo hắn vào thành thật ra đã sẵn sàng chấp nhận cái chết.

Tình nghĩa đồng môn cùng trường này khiến Tô Vân vô cùng cảm động.

Sắc trời dần tối xuống. Đột nhiên Chúc Long há miệng, một viên long châu bay ra từ trong khoang miệng nó, lơ lửng ở giữa môi. Ánh lửa trên long châu sáng rực như đuốc, chiếu mười dặm sáng như ban ngày.

Tô Vân chen tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Chúc Long đang di chuyển giữa các dãy núi, lúc này đã ra khỏi dải tuyết trắng của Thiên Thị viên. Bóng dáng núi non phía trước xuất hiện trùng điệp, sừng sững dựng thẳng.

Chúc Long thế mà lại leo lên, nhanh chóng đi tới đỉnh núi.

Khi nó uốn người chuyển hướng, Tô Vân có thể nhìn thấy toa xe bên cạnh.

Một số tòa lầu trong đó cao hai tầng, trong đình hóng mát ở tầng trên cùng có linh sĩ tay cầm một chiếc đèn cực kỳ sáng, ánh đèn như cây cột chọc vỡ bầu trời, chiếu ra bốn phía.

Tô Vân đưa mắt nhìn theo ánh đèn, không khỏi kinh ngạc mà "ơ" một tiếng. Trong bóng đêm lúc này đang có thứ gì đó rầm rập bay trên không trung với tốc độ cực nhanh, đánh tới các căn phòng, nhưng bị ánh đèn của linh sĩ chiếu vào người thì lại phần phật bay đi.

Không rõ những thứ trong bóng đêm kia là gì, Tô Vân chỉ nhìn qua nên không thấy rõ.

Hắn chỉ thấy được mấy bộ quần áo rách rưới bay trên bầu trời, còn bên dưới lớp quần áo đó là gì thì hắn không nhìn thấy.

- Nơi đây là nơi giáp ranh của khu không người cũ.

Lý Mục Ca nói.

- Thứ bay trên trời là con rối Yển Sư. Sau khi linh sĩ chết đi, nếu tính linh bám lên cơ thể đã chết của mình không chịu rời đi thì cơ thể sẽ biến thành thứ kỳ quái đó. Những bộ đồ rách rưới kia là quần áo họ mặc lúc sinh tiền. Nghe nói đã có không ít linh sĩ chết trong khu không người cũ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK