Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người bọn họ rời khỏi con đường này, sai dịch hai bên đường phố lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn rời đi, đột nhiên chỉ thấy một chiếc đèn kiếp tro trên đường phố đột nhiên tắt đi.

Từng sai dịch nhao nhao nhìn lại nơi đó, chỉ thấy dưới đèn kiếp tro, một thân ảnh còng lưng đang tập tễnh đi tới bên này.

Mỗi khi thân ảnh kia đi qua một chiếc đèn, ngọn đèn kia sẽ dần dần tối đi, phảng phất như năng lượng tích chứa bên trong chiếc đèn bị quái vật gì đó hút đi vậy.

Không chỉ như vậy, địa phương thân ảnh còng lưng kia đi qua, sai dịch bên cạnh cũng đột nhiên che cổ họng, đau khổ ngã xuống đất, run rẩy hai cái liền không nhúc nhích!

Từ khi sai dịch che cổ họng đến khi ngã xuống đất tử vong, vậy mà không có người nào phát ra âm thanh!

Các sai dịch khác thấy thế, từng tên nhao nhao lui ra phía sau, đột nhiên tung người nhảy lên nhảy đến lầu hai, đều tự thi triển thủ đoạn nhảy lên lầu trên, nhanh chóng rời khỏi phạm vi năm tầng lầu tính từ mặt đất.

Đèn kiếp tro còn đang không ngừng dập tắt, cuối cùng thân ảnh còng lưng kia đi tới trước tiệm bán thuốc Hạnh Lâm.

Kẽo kẹt, cửa tiệm thuốc mở ra.

Đổng y sư bụng phệ mang theo hòm gỗ nhỏ từ trong cửa đi ra.

- Sống sót không tốt sao? Vì sao muốn đi ra khỏi khu không người?

Đổng y sư thản nhiên nói.

- Ha ha! Có người mời ta xuống núi, tới bắt một người!

Thân ảnh còng lưng kia ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt vô cùng già nua, giống như do vô số nếp nhăn chất thành một đống hình thành khuôn mặt, hầu như tìm không thấy con mắt mũi và miệng.

- Hắn vô cùng có hứng thú đối với người này!

Sau lưng lão giả kỳ lạ này là bóng tối thật dài, giống như là cái bóng, lại giống là thân thể vô cùng to lớn, mà lão giả kia giống như là một cái xúc giác nho nhỏ trên người mà thôi!

Đèn kiếp tro trên đường phố, hoàn toàn dập tắt, cả con đường rơi vào bóng tối.

Trong bóng tối này, một cỗ hương hoa thanh đạm như có như không thổi tới, đột nhiên, trên đường phố truyền đến một giọng nói già nua.

- Ngươi cũng là lão của khu không người, ta biết ngươi! Ngươi là Đổng Thiên. . .

Ánh sáng như tuyết thoáng hiện, chiếu sáng khu phố, ngay sau đó ảm đạm xuống.

Cái mông Tô Vân vẫn đau rát, chỉ có thể nằm sấp, nhưng vẫn chú ý tới quang mang giống như đao quang này.

Hắn đang muốn ngẩng đầu lên, lại thấy tiệm thuốc cửa bị đẩy ra, Đổng y sư xách theo hòm gỗ trở về, đóng lại cửa.

Tô Vân chú ý tới cánh tay phải của hắn, máu me đầm đìa, loại thương thế này rất giống như khi Tô Vân thi triển Tiên kiếm trảm yêu long, cánh tay bởi vì không chịu nổi khí huyết xung kích mà hình thành tổn thương!

- Đổng tiên sinh. . .

- Không sao.

Đổng y sư bỏ hòm gỗ xuống, thản nhiên nói.

- Chỉ gặp một vị cố nhân. Hắn lưu lại một cánh tay sau đó biết khó mà lui.

Tô Vân lặng im trong phút chốc, thử dò xét nói.

- Tiên sinh cũng đến từ Thiên Thị Viên?

Đổng y sư đang định đi vào mật thất, nghe vậy dừng bước lại.

- Không sai, ta cũng đến từ Thiên Thị Viên. Chẳng qua tộc nhân của ta chỉ còn lại có một mình ta, bởi vậy ta rời khỏi Thiên Thị Viên tìm kiếm đồng loại của mình.

- Tiên sinh đã tìm được chưa?

Tô Vân hỏi.

Dưới đèn kiếp tro, khuôn mặt Đổng y sư giấu trong bóng tối nơi mà ánh đèn chiếu không tới.

- Hiện nay không có. Ta cho rằng là ngươi, nhưng ta hiện nay còn không có nhìn ra. Ngươi có lẽ phải, cũng có lẽ không phải. Sớm nghỉ ngơi một chút đi.

Tô Vân đồng ý, thầm nghĩ.

- Đổng y sư có một chiêu đao pháp, có chút tương tự với một chiêu kiếm pháp kia. Như vậy hắn đến từ một thế giới khác?

Nhưng vào lúc này, đột nhiên tiếng long ngâm truyền đến, Tô Vân giật mình, chống lên thân thể, nhìn lại ngoài cửa sổ, chỉ thấy một đầu Thần Long bay lượn xoay quanh trên dưới chém giết cùng Nhàn Vân đạo nhân trên đường phố, cực kỳ linh động, Nhàn Vân đạo nhân bị bức phải lùi lại!

Chân Long kia chính là thần thông, thần diệu vô biên, rất sống động, tựa như Thần Long chân chính giáng thế!

Tô Vân trong đầu ầm ầm.

- Chân Long thập lục thiên. . .

Vũ Thần Thông tung người nhảy liên tục, bay lên trời, nhảy ra khỏi tầng năm, đứng trên tầng thứ sáu nhìn xuống Nhàn Vân đạo nhân, cười ha ha nói.

- Nhàn Vân, ta tới tra án, không phải tới phân sinh tử với ngươi. Đạo trưởng đã tử thủ quy củ của thế giới tầng thấp nhất, như vậy Vũ mỗ chỉ có thể tránh lui. Ta chỉ kỳ quái là, tại sao đại cao thủ như ngươi lại ẩn giấu trong địa phương nhỏ như Sóc Phương này? Ta rất ngạc nhiên đối với lai lịch của ngươi. . . Chúng ta đi thôi!

Từng sai dịch theo hắn gào thét rời đi.

Tô Vân tận lực ngẩng đầu, chỉ là đã không nhìn thấy bóng dáng Vũ Thần Thông.

- Chân Long thập lục thiên! Là Chân Long thập lục thiên!

Tô Vân nằm trên giường bệnh, trong đầu nhấc lên sóng to gió lớn.

- Truyền nhân của học ca lĩnh đội, xuất hiện! Khi Toàn Thôn Cật Phạn độ kiếp, lấy thần thông Chân Long cứu thoát Toàn Thôn Cật Phạn, sau đó ném Toàn Thôn Cật Phạn vào Táng Long lăng chính là hắn!

Hắn rất lâu vẫn không thể bình ổn lại tâm cảnh, trong đầu suy nghĩ ngàn vạn, lúc này, Nhàn Vân đạo nhân đi tới bên đường, ngồi xuống bên tường bệnh cạnh giường Tô Vân.

Tô Vân nghe phía bên ngoài truyền đến âm thanh của Nhàn Vân đạo nhân.

- Tại sao cao thủ như ta lại ẩn giấu ở Sóc Phương? Vũ Thần Thông, vậy tại sao cao thủ như ngươi cũng ẩn tàng ở đây?

Tô Vân nghe vào trong tai, trong lòng khẽ giật mình, Vũ Thần Thông quả thực là một nhân vật cực kỳ đáng sợ!

Nhàn Vân đạo nhân tựa vào dưới mái hiên tiệm bán thuốc Hạnh Lâm, không bao lâu truyền đến âm thanh ngủ say.

Tô Vân không ngủ được, dứt khoát lặng lẽ thôi thúc Hồng Lô Thiện Biến sau khi thay đổi.

Vận chuyển công pháp đại nhất thống, chỉ thấy thiên địa nguyên khí bên trong tiệm bán thuốc lặng yên hội tụ, dần dần thành hình phía sau hắn, hóa thành hư ảnh Ứng Long, Khai Minh, Đào Ngột các loại thần thánh.

Đổng y sư bề bộn nhiều việc giải phẫu quái kiếp tro, trong lúc đó ngẫu nhiên đi qua giường bệnh, ánh mắt rơi vào bên trên mười hai hư ảnh thần thánh, thầm nghĩ.

- Nguyên khí càng thêm dồi dào đầy đủ hơn so với buổi tối hôm qua. Một chiêu kiếm thuật kia giống như tiên thuật, như vậy hắn là đồng loại của ta ư?

Trì Tiểu Dao nhô đầu ra.

- Lão sư, quái kiếp tro lại thức dậy! Chúng ta mới mở ra một nửa, hắn đã thức dậy!

Đổng y sư vội vàng đi qua.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Vân rời giường, rửa mặt một phen, chỉ cảm thấy cái mông vẫn còn chút đau.

Đổng y sư đứng ngay tại cánh cửa bị phá, liếc nhìn hắn một cái, Tô Vân cười nói.

- Ngày hôm nay, cơm sáng ta mời.

Cánh cửa tiệm bán thuốc bị tháo ra, Tô Vân thò đầu ra ngoài nhìn quanh, đột nhiên giật mình, chỉ thấy một cánh tay to lớn nằm ngang trên đường phố, ước chừng dài mười mấy trượng, chiếm nửa cái khu phố!

Cánh tay kia cực kỳ tráng kiện, phía trên phủ đầy vòng xoáy có hình đường vân, tràn đầy cảm giác lực lượng!

Cổ quái chính là, đường vân trên đầu ngón tay của cánh tay kia thế mà giống như nếp nhăn, hình thành hình dạng khuôn mặt một người, có lẽ là chủ nhân của cánh tay này, xúc giác của hắn nhất định nhạy cảm đến kinh người!

Bên cạnh có vài người tầng thấp nhất thức sớm nhìn thấy, có người đánh bạo tiến lên, xốc lên nếp nhăn bên trên đầu ngón tay, kinh ngạc hô to.

- Bên trên này tay mọc mắt!

Có người thấp giọng nói.

- Hình như là Dục thiên tướng của khu không người cũ. Thời điểm Ta ngồi Chúc Long liễn rời khỏi Thiên Thị Viên đi qua khu không người cũ gặp Dục thiên tướng, tay của hắn chính là như vậy. Hắn là một trong cự đầu cổ xưa nhất khu không người cũ. . .

Tô Vân nghe vào trong tai, nhìn béo y sư bề ngoài xấu xí bên người một hồi, thầm nghĩ.

- Dục thiên tướng của khu không người cũ? Đêm qua, đao quang của Đổng y sư chặt đứt tay của vị Dục thiên tướng này. Như vậy Đổng y sư có lai lịch gì? Vì sao hắn dạy người y thuật trong Văn Xương học cung?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK