Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Tô Vân nói kinh lịch chính mình trải qua ra, suy đoán.
-Thiên Đạo lệnh cũng không phải thật sự có một tòa Thiên Đạo viện, mà mỗi một khối Thiên Đạo lệnh đều là cánh cửa tiến vào Thiên Đạo viện. Thiên Đạo viện Chân chính thật ra xây ở trong một tòa Linh giới kỳ dị, sĩ tử Thiên Đạo viện đều lấy hình thái tính linh tiến vào cầu học.
-Thiên Đạo viện? Chờ một chút, để ta tỉnh táo lại cái!
Hoa Hồ kích động đi tới đi lui, lại mở cửa sổ thò đầu ra bên ngoài, hung hăng hít một trận gió lạnh, lúc này mới tỉnh táo lại.
Tô Vân lẳng lặng chờ đợi.
Hoa Hồ đóng cửa sổ thử dò xét.
-Tiểu Vân, ý của đệ là, đệ thông qua Thiên Đạo lệnh, có thể dùng hình thái tính linh tùy thời tùy chỗ tiến vào Thiên Đạo viện?
Tô Vân mỉm cười gật đầu.
Hoa Hồ đè thấp tiếng reo hò.
-Vậy chúng ta chẳng lẽ có thể học được công pháp của Thiên Đạo viện? Chúng ta còn cần đi Văn Xương học cung làm gì?
Tô Vân suy tư.
- Nhưng ta cũng không phải đệ tử Thiên Đạo viện, khối Thiên Đạo lệnh này cũng không phải của ta, rất dễ xảy ra vấn đề. Vừa rồi ta mới vừa vào không bao lâu liền bị một người gọi Đệ Bình phát hiện, đành phải trốn.
-Đệ Bình? Còn có họ cổ quái như vậy?
Hoa Hồ bật cười nói:
- Ai sẽ họ Đệ Đệ? Tổ tông người này hẳn là kẻ hèn nhát, gặp người liền nói ta là đệ đệ ngươi là ca ca, đừng đánh ta, dần dà liền họ Đệ.
Tô Vân cũng không nhịn được cười ra tiếng, thần sắc ngưng trọng vừa rồi không cánh mà bay, cười nói.
- Kẻ gọi Đệ Bình này, danh tự mặc dù quái lạ nhưng người rất lợi hại, liếcmột chút đã nhìn ra ta tới từ khu không người của Thiên Thị viên, còn nói ra Thiên Môn trấn. Ta bị giật mình, lo lắng hắn đoán ra ta nhặt được Thiên Đạo lệnh, cho nên đành phải trốn.
Hoa Hồ hỏi:
- Niên kỷ của hắn bao lớn?
-Nhìn không lớn, lùn hơn ta.
Hoa Hồ yên lòng, hung ác nói.
-Loại tiểu thí hài này, đánh hắn một trận hắn sẽ không dám hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi lần sau đi vào, hung hăng đánh một trận, đánh hắn trung thực! Tiểu Vân, ngươi đừng quên, ngươi là đệ nhất nhân trong ba mươi ngàn sĩ tử!
Tô Vân khổ sở nói:
-Hắn bệnh, không đánh được. Lần sau ta tìm hiểu chi tiết của hắn, xem hắn biết thứ gì. Nếu như hắn quấn lấy ta không thả. . .
Hoa Hồ cười nói:
-Vậy liền đánh hắn, để hắn người cũng như tên!
Hắn lại hưng phấn lên.
-Có Thiên Đạo viện dạy công pháp, ai đi Văn Xương học cung? Tiểu Vân, đệ nhất định phải móc sạch công pháp Thiên Đạo viện để chúng ta cũng có thể học được công pháp Thiên Đạo viện!
Tô Vân cười ha ha, một người một cáo thoả thuê mãn nguyện.
Đột nhiên, bên ngoài ồn ào, chiếc xe phượng nghiêng đứng lên, lầu nhỏ trên lưng đại điểu phát ra tiếng vang kẽo kẹt, đám người trong lầu ngã nghiêng trái phải.
Tô Vân vội vàng thôi động khí huyết, khí huyết hóa thành hai vuốt rồng, chế trụ mặt lâu, đi đến bên cửa sổ nhìn ra. Chỉ thấy trong bóng đêm một tôn yêu ma cao tới hơn mười trượng vung vẩy cự phủ đang quyết đấu cùng một vị Linh Sĩ thân thể khôi ngô cao lớn.
Hai người kia giờ phút này giết tới trên vân kiều, giao phong trên cầu, yêu ma khu không người Thiên Thị viên kia khoác trên người áo choàng rách rưới, chiêu pháp quái dị, đại phủ khẽ động sẽ có vô số phủ ảnh bay tán loạn.
Trên đỉnh đầu Linh Sĩ quyết đấu cùng hắn có một cổ cầm, cổ cầm không người tự đàn, âm luật như sóng xâm nhập, từng cơn sóng liên tiếp, một làn sóng che một làn sóng.
Hai người quyết đấu trên vân kiều gây nên hỗn loạn, lại thêm thực lực hai người cực mạnh, đánh cho vân kiều trên không trung lung la lung lay, để những chiếc xe thú trên cầu rất khó ổn định.
Không ít xe thú quay đầu, vòng trở lại, lại đụng vào xe xe thú đang tiến lên phía sau, ngăn trên cầu, tiến thối không được.
Yêu ma kia giết đến cao hứng, đột nhiên ra tay đối với xe thú, từng chiếc xe bị nhấc lên giữa không trung, hành khách trong đó liên tục thét thảm.
-Quay đầu, nhanh quay đầu! Dưới lầu xe Phượng truyền đến âm thanh của một vị hộ vệ Lý gia
Xa phu xe Phượng vội vàng ghìm dây cương, để đại điểu quay đầu xe, Tô Vân cùng Hoa Hồ đứng trên lầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy càng nhiều xe thú cùng hành khách bị vứt lên không trung, khoa tay múa chân, giống sủi cảo vào nồi rớt xuống thành thị đen thui phía dưới.
Hoa Hồ thấp giọng nói.
- Trong thành này, nguy hiểm hơn nông thôn quá nhiều, nông thôn xưa nay chưa từng xảy ra loại chuyện này. . .
Tô Vân còn chưa kịp nói chuyện, Linh Sĩ đối chiến cùng yêu ma tức giận, tiếng đàn càng lớn hơn, hạ sát thủ hướng về yêu ma!
Ngay trong khoảnh khắc tiếng đàn vang lên, đỉnh đầu Tô Vân đột nhiên truyền đến một tiếng coong, đại hoàng chung không tự chủ được nổi lên, chân hắn chịu không nổi, bị một cỗ lực lượng vô hình áp bách, hai chân bị đè ép, trượt về sau trên xe!
Không biết bao nhiêu ván gỗ của tòa lâu bị hắn đè gãy, tấm ván phá toái, gỗ vụn bay loạn!
Hoa Hồ kinh hãi nhìn một màn này, Tô Vân bị cỗ lực lượng đáng sợ kia áp bách đâm vào vách tường lầu nhỏ, gắt gao dán tại nơi đó, không thể động đậy.
Đại hoàng chung hữu hình vô chất treo trên đỉnh đầu Tô Vân, một nửa trong lâu, một nửa bên ngoài.
Vừa rồi chính nhờ chuông này để Tô Vân tránh thoát một kiếp. Nếu không, lực lượng đáng sợ này khẳng định sẽ muốn mạng của hắn!
Tranh tranh tranh!
Tiếng đàn lại lần nữa vang lên, mỗi lần tiếng đàn vang, tiếng chuông sẽ vang theo, liên tục ba tiếng đàn, tiếng chuông cũng liền tục chấn động ba lần, rốt cục, lầu nhỏ bị Tô Vân đụng nổ tung!
Tiếng đàn kia nhìn như nhằm vào yêu ma, kì thực là xuống tay với Tiểu Vân!
Trong lòng Hoa Hồ giật mình, vội vàng thả người xuyên qua tiểu lâu, phu xe kia cũng bị đánh bay, ngã xuống dưới cầu, chỉ sợ khó thoát tai kiếp!
Tô Vân tức bị tiếng đàn đánh cho bay về phía bầu trời đêm hắc ám, không trung truyền đến từng tiếng chuông vang, đương đương không dứt, càng ngày càng xa, hiển nhiên Linh Sĩ cao lớn kia còn đang hạ sát thủ với Tô Vân!
Xe Phượng không có phu xe khống chế, đại điểu giống như con ruồi không đầu bay loạn, trên vân kiều khắp nơi đều là xa thú, xe Phượng rất dễ ngã xuống vân kiều.
-Nhị ca, bảo vệ tốt đệ đệ muội muội! Âm thanh Tô Vân truyền đến từ trong bóng tối, theo tiếng chuông càng ngày càng xa.
Hoa Hồ vội vàng đi vào chỗ ngồi của xa phu, hai tay bắt dây cương, kiệt lực khống chế đầu cự điểu đang mất khống chế, thầm nghĩ.
- Khống chế xe thú rất đơn giản, tai trái là đi, tai phải là ngừng, run dây thừng xuất phát, run hai lần gia tốc, kéo mạnh là dừng! Ta có thể làm, ta có thể làm. . .
Hắn chưa bao giờ học qua khống chế xe thú, nhưng xưa nay cẩn thận, quan sát xe thú lên ngừng, tổng kết ra một bộ quy luật, nhưng đây là lần đầu hắn khống chế xe thú, không khỏi luống cuống tay chân.
Cũng may Hoa Hồ thông minh dị thường, rất nhanh đã quen thuộc kỹ xảo khống chế, điều khiển cự điểu phi nước đại hướng về phía lúc đầu, ven đường tránh né các xe thú khác, một đường bão táp, mạo hiểm không gì sánh được.