- Hoa nhị ca, Long Du Khúc Chiểu.
Hắn ta vội vàng thi triển Long Du Khúc Chiểu, nhất thời có thể khống được tư thế của cơ thể và thế nước ở xung quanh, đứng vững người lại.
- Nhị ca, ta bị nước đẩy trôi, lạc đường rồi.
Tô Vân ở cách Hoa Hồ không xa, bơi lượn trong dòng nước xiết hệt như một con cá sấu lớn, nói với sắc mặt bình tĩnh.
Trong dầu hắn có một tấm bản đồ của khu vực xung quanh Thiên Môn trấn, lại thêm chuông vàng xoay tròn từng giây phút một, cho nên hắn có thể biết được vị trí chính xác của mình.
Nhưng nước trong Khe Rắn dâng lên đã nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn bị dòng nước đẩy đi, không rõ đã bị đẩy trôi bao xa, cho nên không xác định được vị trí của mình trong bản đồ.
Hoa Hồ sử dụng thân pháp Long Du Khúc Chiểu kéo hắn lên một tảng đá trồi lên khỏi mặt nước.
Tô Vân lại có chút ấn tượng với tảng đá này, thiếu niên lấy từ trong ngực ra một chiếc la bàn, sờ sờ cây kim xác định phương hướng rồi, thế mới tìm được vị trí của mình trên bản đồ.
Xoạt!
Mặt nước đột nhiên tung tóe, một con rắn màu đen to lớn trồi ra khỏi mặt nước, dựng cao hơn người. Nó nhìn chăm chú xuống bọn họ với đôi mắt rắn âm u, một mùi tinh vô cùng nồng nặc truyền đến.
Hoa Hồ cố lấy dũng khí xoay người che trước Tô Vân, ngửa đầu lên nhìn con rắn, lòng thầm nghĩ.
- Không trốn thoát được rồi. Toàn Thôn Cật Phạn dùng nước lũ chặn đường lui của chúng ta, ta không thể chạy được, nhưng Toàn Thôn Cật Phạn giết ta làm thức ăn, Tiểu Vân có thể nhân cơ hội chạy trốn!
- Tiền bối!
Phía sau hắn ta vang lên giọng của Tô Vân, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, làm cho người ta chợt có cảm giác an toàn.
- Tiền bối chặn bọn ta lại có gì muốn chỉ giáo?
Trong lòng Hoa Hồ lo sợ bất an, nắm chặt nắm tay lại, ngửa đầu nói.
- Toàn Thôn Cật Phạn, ngươi ăn ta trước đi!
Con hắc xà kia đột nhiên há to mồm, đầu cúi xuống mang theo tiếng gió rít gào.
Hoa Hồ sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, kêu lên.
- Tiểu Vân, đệ tranh thủ lúc nó ăn ta, mau chạy đi!
Một lát sau, Hoa Hồ phát hiện mình vẫn đang bình yên vô sự, không bị nuốt chửng, vì thế hắn ta lặng lẽ mở mắt ra, đã thấy con rắn kia mở to miệng để ngay trước mặt hắn.
Trong miệng kia chi chít những chiếc răng sắc nhọn như móc câu!
Mà Tô Vân vẫn đang bình yên đứng sau lưng hắn, không hề bỏ chạy, cũng không bị con rắn nuốt chửng.
Hoa Hồ không hiểu, chỉ thấy con hắc xà vẫn há to mồm, không hề động đậy.
- Chẳng lẽ nó đang chờ chính ta tự đưa mình vào trong miệng?
Hoa Hồ tức giận bất bình, đang định đưa đầu vào trong miệng con rắn.
- Nó sỉ nhục hồ ly ta quá rồi!
Tô Vân nghiêng đầu hỏi.
- Hoa nhị ca, huynh nhìn thấy cái gì?
Hoa Hồ dừng lại, lúc này hắn ta cũng nhận ra điều không đúng, bèn vội vàng kể những gì mình nhìn thấy cho Tô Vân.
Tô Vân trầm ngâm nói.
- Toàn Thôn... Tiền bối nhất định có việc cần nhờ tới chúng ta, cho nên mới chặn chúng ta lại. Nhị ca cẩn thận quan sát rồi nói cho ta xem huynh nhìn thấy gì."
Hoa Hồ cẩn thận quan sát con rắn lớn này, chỉ thấy răng độc mọc chi chít hệt như móc câu trong khoang miệng của nó. Rắn độc bình thường chỉ có hai đến bốn chiếc răng nanh độc, mà riêng nó đã có tới tám cái.
Ngoài răng nanh độc ra, còn có những chiếc răng không độc khác, chừng hơn ba mươi cái. Ngoài ra không còn gì khác biệt.
Đột nhiên Hoa Hồ phát hiện lưỡi của con hắc xà này đang quấn quanh một thanh kiếm, chuôi của nó hướng về phía hắn.
- Trong khoang miệng của nó có một thanh kiếm. Chẳng nhẽ Toàn Thôn Cật Phạn ngăn chúng ta lại định để chúng ta rút thanh kiếm này ra cho nó?
Hoa Hồ chợt hiểu, bước tới cầm lấy chuôi kiếm, thầm nghĩ.
- Sao thanh kiếm này lại chọc vào đây? Chẳng lẽ lúc Toàn Thôn Cật Phạn ăn thịt người thì nuốt luôn cả kiếm xuống, lại bất cẩn làm kiếm đâm vào miệng?
Hắn ra sức rút kiếm, nhưng lại vô cùng thuận lợi, thanh kiếm này gần như được hắc xà đẩy ra khỏi miệng nó.
Hoa Hồ lại ngẩn ra, không rõ vì sao hắc xà có thể tự rút kiếm mà còn cản đường bọn họ.
- Nhị ca, huynh tìm được gì rồi?
Tô Vân hỏi.
Hoa Hồ nói về thanh kiếm, rồi đưa chuôi kiếm cho Tô Vân.
Tô Vân vuốt ve chuôi kiếm, thanh kiếm này chạm vào thấy ấm áp, không giống được đúc từ sắt thép, mà giống như được mài ra từ xương cốt.
Kiếm mài từ xương cốt lại sắc bén dị thường!
Tô Vân vung kiếm khẽ chém một cái, tảng đá dưới chân bị cắt một khối lớn!
Thiếu niên trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu cười nói.
- Ta đã hiểu rồi.
Hắn giơ tay, cầm chắc thanh kiếm, mũi kiếm chỉ hướng hắc xà.
Hắc xà ngẩng phắt đầu lên, mắt rắn dựng thẳng, nhìn vào hắn với ánh mắt âm u.
Hoa Hồ hoảng sợ, la lên.
- Tiểu Vân, đệ làm cái gì vậy? Toàn Thôn Cật Phạn sẽ nuốt chửng đệ đó!
Sắc mặt Tô Vân không chút thay đổi, hắn trầm giọng nói.
- Tiền bối, ta chuẩn bị xong rồi!
Đại hắc xà chậm rãi cúi đầu xuống, chạm vào mũi kiếm. Chỉ nghe tiếng xoạt xoạt truyền tới, mũi kiếm đâm vào trong miệng rắn, dọc theo môi trên và môi dưới của con rắn tìm kiếm một lượt.
Tô Vân khom người, giơ hai tay nâng thanh kiếm xương kia lên.
Đại hắc xà thè đầu lưỡi ra quấn quanh thanh kiếm, kéo nó vào trong miệng rồi lập tức bơi vào khe nước.
- Nửa đêm của bảy ngày sau, lúc mà âm khí dày đặc nhất là ngày ngày giờ tốt lành để ta lột xác, hóa thành giao long.
Trong đầu Tô Vân đột nhiên vang lên một giọng nói có chút chói tai.
- Các ngươi giúp ta lột xác, có thể tiến tới quan sát.