Tô Vân đi vào Thiên Đạo viện, cảnh trí bốn phía từ không tới có, từng tòa cung khuyết trống rỗng hiện lên, sĩ tử Thiên Đạo viện cũng giống từ trong hư không đi ra, ánh vào tầm mắt của hắn.
-Sóc Phương Tô Vân!
Tô Vân nghe được âm thanh này, trong lòng nói thầm hỏng bét, hắn theo tiếng nhìn lại, quả nhiên thiếu niên Đệ Bình có vẻ bệnh kia đang đứng dưới một tòa khuyết môn cách đó không xa.
-Tô Vân sĩ tử, lại gặp mặt!
Đệ Bình hưng phấn ngoắc hắn.
Tô Vân kiên trì đi ra phía trước, Đệ Bình cười nói.
-Ta biết ngươi sẽ trở về, cho nên chờ ở chỗ này.
Tô Vân liếc mắt nhìn hai phía, xung quanh không người, thầm nghĩ:
- Nếu như hắn lại nói bậy, vậy hung hăng đánh hắn một trận. . .
Đệ Bình ngửa đầu nhìn toà khuyết môn kia, cười nói.
- Thiên Đạo viện chính là thánh địa lớn nhất Nguyên Sóc, cũng là thánh địa mạnh nhất, nơi này tụ tập một nhóm người thông minh nhất toàn bộ Nguyên Sóc, có đủ loại thiên phú. Tô Vân sĩ tử, thiên phú ngươi đả động Cầu Thủy Kính là cái gì?
Tô Vân nao nao, lắc đầu nói.
- Thủy Kính tiên sinh chưa nói qua, ta cũng không biết.
Đệ Bình kinh ngạc liếc hắn một cái, nói.
-Cầu Thủy Kính từ trước đến nay tự cho mình cực cao, không để những người khác vào mắt, cho rằng những người khác ngu xuẩn hơn chính mình, hắn thông minh nhất. Ngươi có thể thu được công nhận của hắn tiến vào Thiên Đạo viện, khẳng định có chỗ hơn người.
Hắn lại ngửa đầu nhìn về phía toà khuyết môn kia, nói.
-Ngươi nhìn mặt khuyết này, ngươi có thể thấy cái gì?
Tô Vân nhìn lên toà khuyết môn kia, khuyết môn này cùng cùng loại tám bức Triều Thiên Khuyết trong mắt hắn, nhưng phù điêu phía trên khác biệt.
Trong mắt của hắn, lạc ấn tám bức Triều Thiên Khuyết, phù điêu sinh động như thật, chất chứa tinh thần, mà phù điêu trên khuyết môn này lại thiếu khuyết thần vận, tạo hình cũng không hoàn mỹ.
Mà chủng loại thần thú phù điêu trên bức Triều Thiên Khuyết này cũng không giống nhau lắm.
Trong lòng của hắn nghi hoặc, nhưng không nói ra.
Đệ Bình đưa tay che miệng kịch liệt ho khan, sau một lúc lâu mới bình phục lại, nói.
-Năm đó hoàng đế phái danh túc mạnh nhất Nguyên Sóc tiến về Thiên Thị viên nghiên cứu chợ quỷ Thiên Môn, những danh túc này nghiên cứu chúng đưa đến Thiên Đạo viện. Về sau, những người này chế tạo tám bức Triều Thiên Khuyết ở Thiên Môn trấn. Đáng tiếc, Thiên Môn trấn bị hủy, Triều Thiên Khuyết chân chính đã biến mất.
Tô Vân nghi ngờ nói.
-Như vậy bức Triều Thiên Khuyết này là gì?
-Phảng phất như.
Đệ Bình thở dài, nói.
-Thiên Đạo viện dùng chỉnh lý những nghiên cứu của bọn hắn một phen, mô phỏng ra rất nhiều Triều Thiên Khuyết, đây là một mặt trong đó. Có lời đồn nói trong này ghi lại huyền bí trường sinh, đáng tiếc tám bức Triều Thiên Khuyết bị người đánh cắp. . .
Trong lòng Tô Vân thình thịch đập loạn.
Triều Thiên Khuyết không biết tung tích, nhưng trong ánh mắt hắn có lạc ấn Triều Thiên Khuyết!
Người gọi Đệ Bình này tựa hồ biết lai lịch của hắn, tựa hồ biết hắn đến từ khu không người của Thiên Thị viên, bởi vậy mới có thể nhấc lên lai lịch Triều Thiên Khuyết!
Sáu năm qua, sĩ tử Thiên Đạo viện nghiên cứu Triều Thiên Khuyết, khai sáng rất nhiều công pháp phi phàm.
Sắc mặt Đệ Bình trắng bệch, thở hổn hển nói.
- Nhưng những công pháp này hoặc nhiều hoặc ít đều có sơ hở, đều tồn tại tai hại, không người nào có thể làm được nhất thống thành một đại công pháp. Ta bởi vì nếm thử nhất thống những công pháp này, kết quả tu được một thân thương bệnh.
Tô Vân khó hiểu nói.
- Nếu biết không tốt, vậy vì sao phải tu luyện tiếp?
- Bởi vì có thể trường sinh.
Đệ Bình như ông cụ non nói.
- Ngươi còn trẻ, không rõ những vật này. Ta hỏi ngươi, một nhà bần hàn muốn vun trồng một sĩ tử, hàn môn sĩ tử muốn lên như diều gặp gió, vinh quang cửa nhà, bình khởi bình tọa cùng con em thế gia, cần bao nhiêu năm?
Tô Vân nao nao, suy tư một lát, nói.
- Cần hai ba mươi năm.
-Sai.
Đệ Bình cười lạnh.
- Thấp nhất cần ba đời người. Sĩ tử đời thứ nhất liều mạng trèo lên trên, dù hắn leo đến địa vị cực cao, dù hắn quyền khuynh thiên hạ, hắn vẫn không phải thế gia. Ở trước mặt thế gia đại phiệt, hắn vẫn là đê nhân. Chỉ có dòng dõi của hắn có thể kế thừa gia nghiệp của hắn, làm cho gia nghiệp không ngã, cháu của hắn mới có tư cách bình khởi bình tọa cùng con em thế gia. Cho nên, cần ba đời người, ba đời người nhất định phải có năng lực, có thành tựu.
Tô Vân trầm mặc, hắn cũng nghĩ trèo lên, hắn cũng có dã tâm.
Nhưng muốn từ giai tầng này nhảy đến giai tầng kế tiếp, thực sự quá khó khăn.
Đệ Bình tiếp tục nói:
- Một hàn môn sĩ tử trở thành thế gia, gian nan như vậy, cơ hồ không có chút hi vọng nào, tương đương với một lần phi thăng! Muốn thành tiên, trường sinh bất lão đồng thọ cùng trời đất, càng thêm khó khăn! Đối với đỉnh phong thế giới này tới nói, đây cũng là một lần tăng lên!
Hắn kịch liệt ho khan, trong ánh mắt lại bắn ra hào quang.
- Ta muốn vĩnh viễn sống sót! Cho dù một tơ một hào hi vọng, ta đều muốn bắt lấy!
Hắn bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Tô Vân.
- Tô Vân sĩ tử, ngươi muốn trường sinh không?
Tô Vân mờ mịt.
Đệ Bình bắt vai hắn lại, có chút điên cuồng nói.
- Công pháp sửa sang lại từ trong Triều Thiên Khuyết ở trong Văn Uyên các! Ngươi chỉ cần đi Văn Uyên các thì có thể đạt được những công pháp này!
Tô Vân tránh thoát, lắc đầu nói.
- Ta chỉ đến học tập một môn công pháp Uẩn Linh mà thôi, cái gì trường sinh, không liên quan đến ta.
- Văn Uyên các ở đằng kia!
Đệ Bình đưa tay chỉ hướng bên phải phía trước, cười ha ha nói:
-Ngươi sẽ nhìn, ngươi nhất định sẽ nhìn!
Tô Vân bước nhanh đi, thầm nghĩ:
- Đệ Bình này, không phải bị điên đó chứ! Ngươi luyện chính mình đến điên rồi, sao ta phải đi xem những công pháp tàn khuyết không đầy đủ kia?
Văn Uyên các là một tòa lầu các năm tầng, thủ tàng sứ quản lý lầu một Văn Uyên các là vị lão giả tóc trắng, nói với Tô Vân.
- Ngươi tướng mạo lạ lẫm, lần đầu đến đây? Trong Văn Uyên các có Thư Quái, tên Oánh Oánh, ngươi kêu một tiếng, nàng sẽ hiện thân, giúp ngươi tìm tàng thư. Muốn nhìn sách gì, hỏi nàng sẽ được.
Tô Vân kinh ngạc không thôi, dò hỏi.
- Sách cũng có thể biến thành yêu quái?
- Sách có thể thành quái, không thể thành yêu.
Thủ tàng sứ kia cũng học phú rất xa, nói.
- Tính linh bám vào trên thân động vật là yêu, bám vào trên thân thực vật là tinh, bám vào trên đồ vật không có sinh mệnh chính là quái. Có Linh Sĩ khi còn sống thích đọc sách, sau khi chết tính linh bất diệt liền phụ vào sách, hóa thành Thư Quái. Oánh Oánh khi còn sống là một nữ hài thích đọc sách, sau khi chết liền hóa thành Thư Quái.
Tô Vân cảm ơn, đi vào tầng thứ nhất Tàng Thư các, kêu gọi.
- Oánh Oánh!
-Tới rồi!
Trên giá sách phía sau hắn truyền đến một tiếng bịch, Tô Vân vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một bản thư tịch nặng nề đột nhiên hóa thành một trận khói đặc, khói đặc tán đi, thư tịch biến mất, một nữ hài tử tung bay giữa giá sách, bay tới bay lui trước từng dãy thư tịch.
Tóc nữ hài phiêu tán, y phục trên người giống như nghê thường không ngừng biến hóa, quay chung quanh Tô Vân bay mấy vòng, bỗng nhiên dừng lại ngồi trên đầu vai Tô Vân, tay phải nâng cằm, nhìn dung mạo Tô Vân, hứng thú nói.
- Ngươi muốn nhìn sách gì?