Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Như hắn sở liệu, thời điểm chỉ còn lại hai người trong Cẩm Tú Đồ, Nhân Ma hiện thân.
Nhưng vượt quá hắn dự liệu là, dù cũng bị giam cầm ở cảnh giới Trúc Cơ, chênh lệch giữa hắn và Nhân Ma vẫn to lớn không gì sánh được!
Nhân Ma chưa động thủ, chỉ dùng khí huyết áp bách đã khiến cặp mắt của hắn lại mù lần nữa!
Ngô Đồng đi lại xung quanh Tô Vân, âm thanh êm dịu vang lên.
- Ngươi là nhân loại đầu tiên vật ký sinh gặp phải lúc ta rời khỏi Táng Long lăng. Ta dự định ký sinh trên người của ngươi, nhưng nhìn thấy rất nhiều Quỷ Thần đứng trong mây mù nhìn chằm chằm ta, ta từ bỏ.
Tô Vân lặng lẽ nhấc chân, dẫm mép váy nàng, cười nói.
- Đó là tiền bối trong Thiên Môn trấn của ta. Bọn hắn luôn bảo hộ ta khi ta còn bị mù.
- Khi đó có lẽ đúng, nhưng bây giờ sẽ không. Ngươi đã không có bọn hắn bảo vệ.
Ngô Đồng buồn bã nói.
- Bất quá khi đó ta buông tha ngươi, sau vào thành ký sinh trên thân cô nương này.
Tô Vân cảm nhận được lòng bàn chân khẽ động, lông mày nhíu lại, ngang nhiên xuất thủ!
Hắn vừa ra tay chính là Hồng Lô Thiện Biến cùng Nhật Nguyệt Điệp Bích, hai loại công pháp kết hợp, tâm pháp hắn dùng chính là Hồng Lô Thiện Biến, mà võ công thì là Nhật Nguyệt Điệp Bích!
Hắn thi triển là chiêu thứ sáu Nhật Nguyệt Điệp Bích.
Chiêu thứ sáu gọi là Nhật Nguyệt Điệp Bích, cái gọi Nhật Nguyệt Điệp Bích, có ý là mặt trời cùng mặt trăng giống hai khối ngọc bích chồng lên nhau, chỉ hai loại thiên tượng nguyệt thực cùng nhật thực.
Công pháp Nhật Nguyệt Điệp Bích, tay trái là dương tay phải là âm, tay trái chỉ nhật tay phải chỉ nguyệt, khi Nhật Nguyệt Điệp Bích lúc tay trái phía trước chính là nhật thực, lấy âm làm chủ, tay phải phía trước chính là nguyệt thực, lấy dương làm chủ.
Khí huyết một tay Tô Vân hóa thành đại nhật, một tay khí huyết hóa thành minh nguyệt, hai tay như tiễn xuyên vòng, chân đạp váy thiếu nữ Ngô Đồng, tiến đến, hai tay liên xuyên, lực lượng mỗi một kích đập nện lên không trung đều bộc phát tiếng vang bành bịch!
Nhưng mà, trái tim hắn càng ngày càng nặng, vô luận hắn công kích làm sao, hắn cũng không đụng nữ tử kia một phân một hào!
Hắn cho dù giẫm y phục đối phương, cũng giống từ đầu đến cuối vẫn kém nữ tử kia một khoảng cách.
Tô Vân đình chỉ tiến công, kiệt lực hồi ức lại cảnh tượng mình nhìn thấy lúc tiến vào căn phòng này, trong đầu hình thành một bức không gian địa lý đồ.
Phổ thông địa lý đồ là mặt phẳng, mà thói quen lúc mù lòa dưỡng thành lại là lập thể.
- Ta đi vào Sóc Phương, nghĩ thông suốt một ít chuyện.
Thanh âm Ngô Đồng truyền đến, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, lơ lửng không cố định, trong âm thanh kia giống như không có bất kỳ tình cảm gì:.
- Ta nghĩ thông suốt chuyện này, vì sao ta có thể trốn ra từ trong Táng Long lăng.
Tô Vân giật mình, lộ ra vẻ suy tư, mặt giãn ra cười nói.
- Như vậy, ngươi nghĩ thông suốt?
- Ta nghĩ thông suốt.
Âm thanh của Ngô Đồng giống như truyền đến từ đáy lòng của hắn, nàng giống như được giấu ở trong lồng ngực Tô Vân, trong lồng ngực hắn phát ra âm thanh êm tai nhưng không tình cảm.
- Có người cần ta làm thiên hạ loạn lạc, chế tạo náo động, mà hắn đến diệt trừ ta, thu danh lợi cùng danh vọng. Hắn muốn dùng cái này để hoàn thành một trận đại nghiệp cải thiên hoán địa.
Tô Vân giẫm quần áo của nàng chuyển bước, hỏi.
- Người này là ai, ngươi cũng nghĩ thông rồi?
Váy Ngô Đồng giống như có thể không ngừng sinh trưởng, Tô Vân giẫm váy của thiếu nữ này, từ đầu đến cuối đều tìm không được thiếu nữ này ở nơi nào.
Theo lý mà nói, nếu như váy của Ngô Đồng thật dài như vậy, tuỳ tiện liền có thể phủ kín toàn bộ cung điện, để khắp nơi trên mặt đất cung điện đều là váy đỏ!
Váy của nàng đang sinh trưởng! Tô Vân thầm nghĩ.
Lúc này, Tô Vân cảm giác được mình há miệng, mình phát ra âm thanh thiếu nữ Ngô Đồng!
Hắn nghe được mình nói.
- Nghĩ thông suốt. Người kia, tự nhiên là người của 150 năm trước. Hắn giống như Chân Long, siêu quần bạt tụy, hơn người, hắn cũng giống như Chân Long có thể lớn có thể nhỏ, có thể ẩn có thể hiện, có thể ngao du Cửu Thiên, cũng có thể chui vào vực sâu ẩn tàng hành tích.
Tô Vân rùng mình, nữ tử Ngô Đồng kia phảng phất như dung hợp cùng thân thể hắn, có thể khống chế cử động của hắn.
Hắn rốt cuộc biết, 150 năm trước, vì sao sĩ tử Thiên Đạo viện không tiếc tất cả mọi người chết trong Táng Long lăng cũng không dám rời đi.
Bởi vì mang theo Nhân Ma này rời đi, chỉ sợ thế giới bên ngoài sẽ không có cách chống cự Nhân Ma tàn phá!
Cho nên bọn hắn ôm quyết tâm thề sống chết, nhất định phải lưu Nhân Ma lại trongTáng Long lăng!
- Mọi người đều nói Nhân Ma đáng sợ nhất.
Thiếu nữ Ngô Đồng kia giống như rời đi từ trên người hắn, âm thanh truyền đến từ phía bên trái thân thể của hắn, phảng phất như nổi bồng bềnh giữa không trung.
- Nhưng lòng người mới đáng sợ nhất. Nhân Ma, không phải lòng người âm u biến thành ma sao? Mà có ít người, trời sinh chính là Nhân Ma. Người 150 năm trước giết chết ta, còn sống rời đi Táng Long lăng kia, hắn là chứng mình cho quan điểm này.
Tô Vân cười ha ha, cố giả bộ trấn định, nói.
- Nếu ngươi nghĩ thông suốt, như vậy vì sao còn muốn tham gia lần đại khảo này, gây ra hỗn loạn?
Cặp mắt của hắn vẫn nhìn không thấy như cũ, chỉ có thể cảm ứng bằng khí huyết được một đoàn bóng mơ hồ, quay xung quanh chính mình, bay tới bay lui trên đỉnh đầu, giống như Phi Thiên Thần Nữ trong chùa miếu.
- Hắn dẫn dụ ta chế tạo giết chóc, ta cũng đang tìm kiếm cơ hội dẫn dụ hắn lộ ra chân dung.
Âm thanh thiếu nữ Ngô Đồng lơ lửng không cố định, cười rất vui sướng:
- Hắn trốn từ một nơi bí mật gần đó, tìm không thấy chân thân hắn, ta tự nhiên không làm gì được hắn. Nhưng hắn dẫn dụ ta chế tạo giết chóc, ta chưa chắc không thể mượn cơ hội này dẫn dụ hắn hiện thân.
Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, sinh ra vẻ khâm phục đối với Nhân Ma, nói.
- Cho nên khi ngươi tiến vào Sóc Phương, cũng đã hoàn thành chuyển sinh, ngươi căn bản không cần mượn nhờ lần đại khảo này, lựa chọn kẻ mạnh nhất để ký sinh, đúng hay không?