Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn có chút sợ hãi.

- Nếu ở trong Thiên Đạo viện quên thời gian, như vậy thân thể của ta rất có thể sẽ bị chết đói!

Tô Vân vội vàng đứng dậy, đi đến phòng bếp Sơn Thủy cư, thầm nghĩ.

- Mặc dù Đệ Bình đối với ta không sai nhưng người này có rất nhiều bí mật, cho người ta một loại cảm giác khó mà tới gần. Hắn đến cùng là địch hay bạn?

Đệ Bình phi thường tự phụ, thần bí khó lường, lại có chút điên cuồng, hai lần tiếp xúc này để Tô Vân cảm giác được Đế Bình là người rất khó tiếp xúc, cho nên hắn cũng không nói cho Đế Bình hắn đã nắm giữ toàn bộ mười hai môn công pháp Triều Thiên Khuyết.

Hắn cảm thấy mình đối mặt người này, nhất định phải giữ lại.

Trong phòng bếp truyền đến âm thanh vui cười, Tô Vân đi qua nhìn, chỉ thấy Trì Tiểu Diêu đang nấu ăn cùng bọn người Thanh Khâu Nguyệt, đã làm non nửa bàn đồ ăn.

Nhìn thấy Tô Vân tới, Trì Tiểu Diêu xoa xoa tay trên tạp dề, cười nói.

- Vừa rồi thấy ngươi cố gắng tu liên liền không đánh thức ngươi, ta ra chợ mua chút đồ ăn, làm tại nơi này xem như trả nợ. Sư đệ ngồi trước, một hồi sẽ làm xong.

Tô Vân dự định hỗ trợ lại bị Trì Tiểu Diêu đẩy ra.

- Ngươi hỗ trợ chỉ thêm phiền, còn không bằng Nguyệt nhi giúp ta.

Tô Vân đành phải chờ bên ngoài, qua không lâu, Trì Tiểu Diêu làm xong cả bàn đồ ăn, tháo tạp dề xuống, cười nói.

- Ta mời, nhưng chén dĩa các ngươi rửa.

Tô Vân nhìn cả bàn mười đồ ăn, có lạnh có nóng, có mặn có chay, có canh có nấu, còn có chưng nấu xào nướng sắc sấy, không khỏi vừa mừng vừa sợ, liên tục gật đầu, cười nói:.

- Học tỷ quả thật hảo thủ nghệ!

Trì Tiểu Diêu có chút đắc ý, cười nói.

- Trước chớ khen, thấy ăn được lại nói.

Mọi người ngồi xuống, bữa cơm này bọn hắn khen không dứt miệng, đợi ăn uống no đủ, Hồ Bất Bình cùng Ly Tiểu Phàm hai tiểu hồ ly liền thay đổi lề lối, dự định vứt bỏ Lý Trúc Tiên, đổi thành cưới Tiểu Diêu học tỷ.

Tô Vân thu thập chén dĩa, Trì Tiểu Diêu tới hỗ trợ, hai người một bên rửa một bên nói chuyện.

- Học tỷ hôm nay không hỗ trợ tiệm thuốc Hạnh Lâm à?

Tô Vân hiếu kỳ hỏi.

- Tiệm thuốc chỉ có thời điểm tan tầm mới có sinh ý nhiều, lúc này còn không mở buôn bán.

Trì Tiểu Diêu cười nói.

- Đến ban đêm, bên đường phố đều là người, à, còn có yêu, khi đó mới có sinh ý. Khi đó nhân yêu căn bản không che giấu, quang minh chính đại dạo phố. . . Ta phải trở về rồi chút nữa sẽ bắt đầu bận rộn.

Tô Vân vội vàng đứng lên đưa tiễn, nói.

- Học tỷ nếu ban ngày không có chuyện gì cần làm, ta cũng có việc. Học tỷ có thể tới làm tư học tiên sinh hay không?

Trì Tiểu Diêu giật mình, không hiểu nhìn hắn.

Tô Vân xấu hổ, nói nhỏ.

-Chúng ta mới ra Thiên Thị viên, vừa vào thành đã đúng lúc đại khảo, thi đậu Văn Xương, nhưng lúc chúng ta không có quan học một ngày nào ở Thiên Thị viên, đồ vật trong trường học dạy, chúng ta đều không rõ. . .

Trì Tiểu Diêu dở khóc dở cười.

- Không rõ mà ngươi có thể thi đệ nhất?

Tô Vân khiêm tốn nói:

- Ta chỉ đánh nhau lợi hại một chút. . .

Trì Tiểu Diêu cau mày nói.

- Ta lo lắng học vấn ta không đủ, không dạy được các ngươi. Bất quá dạy cho các ngươi một chút cơ sở, không có vấn đề.

Tô Vân nhẹ nhàng thở ra.

-Tiểu Diêu học tỷ bao nhiêu tiền một ngày? Lần trước ta hỏi vị tiên sinh, hắn ra giá nửa canh giờ một khối Thanh Hồng tệ.

Trì Tiểu Diêu giật nảy mình, thất thanh nói.

-Tiên sinh này không phải đoạt tiền sao? Hắn khi dễ người nông thôn chúng ta à!

- Đúng là như thế! Tô Vân cũng giận.

Trì Tiểu Diêu phốc phốc cười nói

- Mời ta làm tư học tiên sinh, một ngày ba canh giờ, ta thu. . . Ừm, ta thu 100 tiền!

Tô Vân giơ tay lên cười nói.

- Một lời đã định!

Trì Tiểu Diêu đưa tay, vỗ tay một cái, cười nói.

- Một lời đã định! Ban đêm ta soạn bài, ngày mai sẽ tới dạy các ngươi!

Nàng hứng thú bừng bừng rời đi.

Hoa Hồ ló đầu vào, nói nhỏ.

-Ngươi buổi sáng lại đi Thiên Đạo viện?

Tô Vân gật đầu, Hoa Hồ hưng phấn không hiểu, tiến vào trong phòng bếp:

- Có đánh oắt con Đệ Bình kia hay không?

Tô Vân chần chờ một chút, vẫn không có nói sự tình Triều Thiên Khuyết cho hắn biết.

- Người gọi Đệ Bình kia rất cổ quái, ta cũng không biết hắn là địch hay bạn, bất quá hắn chỉ điểm ta đi Văn Uyên các, ta ở nơi đó học được một bộ mười hai môn Trúc Cơ công pháp, chỉ cần tu luyện một chút. Ta còn phát hiện, Hồng Lô Thiện Biến không đơn giản như vậy. . .

Hắn nhíu mày, nói.

- Nhị ca, chờ ta tu luyện được, nếu không sai lầm lại truyền thụ cho ngươi. Còn có, ban đêm các ngươi lật thư tịch Văn Xương lệnh, ngày mai Tiểu Diêu học tỷ sẽ tới giảng bài.

Từ trước đến nay hắn nói gì Hoa Hồ nghe nấy, gật đầu nói phải, nói.

- Ngươi thì sao?

Tô Vân ánh mắt chớp động, nói.

-Ta phải ra cửa phá án. Ta đáp ứng Đồ Minh hòa thượng, nhất định phải đi ra ngoài tra án Quái kiếp tro!

Hoa Hồ giật nảy mình.

-Ngươi không mệt sao?

-Không mệt.

Tô Vân cũng cảm giác có chút kỳ quái, hắn lấy tính linh hình thái học tập tại Thiên Đạo viện một ngày, lĩnh hội mười hai môn công pháp cực kỳ phức tạp, thế mà không có cảm giác mệt mỏi.

Nghĩ đến trong lúc hắn học tập trong Thiên Đạo viện, thân thể ngủ, đạt được nghỉ ngơi đầy đủ.

Hoa Hồ chỉ đành phải nói.

-Chờ bọn Bất Bình ngủ ngươi hãy ra ngoài. Bọn hắn nếu biết ngươi đi tra án, khẳng định hưng phấn đến ngủ không yên, la hét ầm ĩ muốn đi chung với ngươi.

Tô Vân gật đầu.

Đến giờ Hợi, ba tiểu gia hỏa rốt cục chịu đi ngủ, Thanh Khâu Nguyệt ngủ ở một căn phòng, Ly Tiểu Phàm cùng Hồ Bất Bình ngủ cùng một căn phòng.

Tô Vân đắp mền cho Hồ Bất Bình, dập tắt đèn kiếp tro dự định rời đi, lúc này Hồ Bất Bình thấp giọng nói.

- Tiểu Vân ca, ngươi có bỏ chúng ta hay không?

Tô Vân nao nao, quay đầu, cười nói.

-Vì cái gì nói như vậy?

Hồ Bất Bình núp trong chăn, đè thấp tiếng, chán nản nói:.

- Chúng ta là yêu quái, Tiểu Vân ca là người, ngươi một đường bảo hộ chúng ta, đến trong thành lại đả sinh đả tử, cuối cùng đưa chúng ta đến trường học. Ta sợ Tiểu Vân ca thấy chúng ta có địa phương có thể đọc sách, có một ngày sẽ bỏ chúng ta. . .

Trên một giường khác, Ly Tiểu Phàm chui đầu ra từ trong chăn, nháy con mắt đen lúng liếng nhìn Tô Vân, nhỏ giọng nói.

-Trong thành đều là người, Tiểu Vân ca hẳn sẽ cùng một chỗ với người, mà chúng ta là yêu quái. . .

Tô Vân mỉm cười nói.

- Ta sẽ không bỏ các ngươi, trong nội tâm của ta các ngươi đều là thân nhân của ta. Nhanh lên ngủ đi.

Hai tiểu hồ ly ừ một tiếng, chui vào trong chăn.

Tô Vân đặt đèn kiếp tro ở ngoài phòng, ngồi giữa hai người bọn họ, sờ đầu của bọn hắn, chờ hai tiểu hồ ly ngủ say, hắn mới rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK