Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Tô Vân tỉnh lại, chỉ cảm thấy vết thương trên người đã khôi phục, vội vàng đứng lên, một bên truyền đến âm thanh của Ly Long Tiểu Diêu.
-Vân sư đệ, ta đã giặt y phục của ngươi, đặt ở bên cạnh.
Tô Vân nhìn quanh, chỉ thấy Ly Long Tiểu Diêu lại trốn phía sau, xấu hổ lén nhìn hắn mặc quần áo.
Tô Vân cuống quít mặc y phục, chải đầu một phen, Ly Long Tiểu Diêu đi ra từ sau trụ đồng, hóa thành một cô nương quần trắng, tóc cắt ngang trán, tóc dài xõa vai, trên quần trắng tô điểm vảy màu bạc, chân mang một đôi bít tất màu trắng.
Nơi này rất ấm áp, bởi vậy nàng mặc không nhiều.
-Đây là bàn chải lông lợn, phía trên là dược cao ta dùng muối trúc chế biến, ngươi dùng nó đánh răng súc miệng.
Ly Long Tiểu Diêu đưa qua một bàn chải, nói.
-Tiên sinh đã chuẩn bị bữa sáng, rửa mặt xong, chúng ta liền đi ăn.
Tô Vân sớm đã cảm thấy đói bụng, gật đầu nói phải.
-Cái này rất tốt. Học tỷ có thể cho ta một vài bàn chải hay không?
Ly Long Tiểu Diêu vui vẻ, nói.
-Ta làm rất nhiều, nếu ngươi thích, ta đưa ngươi một ít là được.
Tô Vân cảm ơn, hai người đi ra ngoài, không bao lâu vào tiệm thuốc, Đổng y sư đã lấy cánh cửa vỡ làm thành một cái bàn, phía trên để sữa đậu nành và bánh bao.
Đổng y sư liếc thấy bọn hắn, vẫy vẫy tay, Tô Vân cùng Ly Long Tiểu Diêu tiến lên ngồi xuống.
-Ngươi đưa hết tất cả tiền trên người cho người khác, trên thân khẳng định không còn tiền. Sau khi ăn xong, ngươi tìm đồng bạn mượn ít tiền, thanh toán dược phí.
Đổng y sư nghĩ nghĩ, nói.
- Còn có, tiền cơm sáng nay cũng thanh toán, tính ngươi mời ta ăn cơm.
Tô Vân xưng phải, nói.
- Nhị ca của ta còn có chút tiền.
Đổng y sư nói với Ly Long Tiểu Diêu.
- Ngươi theo hắn về học cung, lấy tiền.
Ly Long Tiểu Diêu do dự nói.
- Tiểu Vân là sĩ tử học cung, lại thi đậu hạng nhất, đã kím mặt mũi cho học cung. . .
Đổng y sư nói:
-Trị bệnh cứu người nhất định phải lấy tiền, không thể ngoại lệ. Mọi người thấy ngươi không lấy tiền liền sẽ yêu cầu ngươi chẩn trị cho bọn họ cũng không lấy tiền, nếu ngươi cũng không lấy lúc đó bọn họ sẽ yêu cầu y sư khác cũng không lấy tiền, nếu không sẽ nhục mạ đạo đức bọn hắn. Dần dà, không còn ai dám học y, mọi người có bệnh cũng không có người trị liệu. Chúng ta học y, quy định thứ nhất chính là, đừng nghĩ làm Thánh Nhân, Thánh Nhân chỉ hỏng việc.
Ly Long Tiểu Diêu xưng phải.
Tô Vân cũng có điều suy nghĩ.
-Còn có, tối hôm qua ngươi dùng kiếp tro rất cổ quái, khác kiếp tro bình thường để tăng lên uy lực khí huyết.
Con mắt Đổng y sư híp thành hai khe hở, nói.
-Từ nơi nào có được?
Tô Vân không giấu diếm, nói:
- Trên người quái kiếp tro, hẳn là huyết nhục nó biến thành.
- Quái kiếp tro?
Đổng y sư hưng phấn, mắt nhỏ mở ra, sắc bén như đao.
- Nếu ngươi có thể mang cho ta một con quái kiếp tro còn sống, sau này tất cả thương thế của ngươi, ta bao, không thu tiền! Nếu ngươi có thể mang cho ta hai con, ta còn có thể trả tiền cho ngươi!
Tô Vân cũng không nhịn được hưng phấn.
-Tốt! Một lời đã định!
Đổng y sư lau miệng, đứng dậy, nói.
-Còn có, đêm qua ngươi cậy mạnh, đáp ứng người ta hai tháng sau đánh chết người ta tại trước cửa Sóc Phương học cung, đừng quên chuyện này. Hương thân phụ cận ta đều biết chuyện này, vừa rồi ta đi mua cơm, bọn hắn nói lúc đó sẽ đi xem.
Trong lòng Tô Vân run lên:
- Làm phiền tiên sinh nói cho bọn hắn một tiếng, ta không nuốt lời! Nói hai tháng đánh chết hắn thì hai tháng đánh chết hắn! Dù quá một ngày một giờ một giây, đều coi như ta thua!
Đổng y sư cười hắc hắc.
- Đừng nói mạnh miệng. Người ta cũng là đệ nhất nhân hai năm trước đấy, đã sớm tu thành Linh Sĩ.
Tô Vân không nói thêm gì nữa, miệng ăn bánh bao, uống sữa đậu nành, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy nhiệt tình muốn đánh chết Lâm Thanh Thịnh.
Ăn điểm tâm xong, hắn và Ly Long Tiểu Diêu đi ra tiệm thuốc Hạnh Lâm, chui tới chui lui trong hẻm nhỏ tầng dưới chót tại thành Sóc Phương.
Địa lý tầng dưới chót Sóc Phương phức tạp, đường tắt đông đảo, cũng may Tô Vân giỏi về ghi nhớ, bất kỳ địa phương nào đi qua một lần cũng sẽ không quên, cho dù chợ quỷ Thiên Môn hắn cũng đã thuộc lòng.
Hắn lần đầu đi tầng dưới chót, không khỏi hết nhìn đông nhìn tây, đường đi tầng dưới chót không phồn hoa bằng phía trên, phần lớn là người cùng khổ ở đây, nhưng lại có một loại khí tức sinh mộc mạc hoạt nồng đậm.
Sáng sớm còn mười phần rét lạnh, ngõ hẻm góc đường bên cạnh có rất nhiều người tầng dưới chót, các loại quán nhỏ triển khai, bánh rán, trái cây, bánh bao, bánh quẩy, súp cay, sữa đậu nành bốc lên nhiệt khí bừng bừng.
Những quán nhỏ này tận lực tránh đường đi, giấu dưới mái hiên từng tòa lầu cao, trên đường phố sạch sẽ hơn nhiều, hẳn trời còn chưa sáng thì có người đến đây quét sạch đường cái.
Tầng dưới chót, thỉnh thoảng sẽ có một hai chiếc xa thú, thường thường là Phụ Sơn Thú lâu năm, lầu gỗ trên lưng Phụ Sơn Thú cũng rách tung toé, mà xa phu khống chế xe cũng thường thường là lão nhân quần áo rách nát.
Ly Long Tiểu Diêu mang theo Tô Vân xuyên qua dưới mái hiên từng tòa đại lâu, bên đường còn có vài chén đèn kiếp tro chưa có dập tắt, bất quá kiếp tro trong đèn đã thiêu đốt gần hết rồi, không còn bao nhiêu ánh sáng.
-Học tỷ tên gì?
Tô Vân ôm một ấm thuốc nhỏ, bên trong đựng dược cao đánh răng, đi theo nữ hài, dò hỏi.
-Quên nói cho ngươi biết, ta gọi Trì Tiểu Diêu, thi vào Văn Xương học cung trước ngươi mấy năm, là học tỷ của ngươi.
Bước chân Ly Long Tiểu Diêu nhẹ nhàng, váy sau lưng tung bay, quay đầu nói.
- Ta là Linh Sĩ học y, trước ngươi ba năm. Đổng y sư tên Hạnh Lâm, người khác đều gọi hắn là Hạnh Lâm tiên sinh, thật ra hắn là người rất tốt, tuyệt không hẹp hòi.
Nữ hài này tươi đẹp trong sáng để trên mặt Tô Vân hiện ra mấy phần tươi cười. Thiếu niên cười nói.
- Hạnh Lâm tiên sinh tự nhiên không keo kiệt. Nếu hắn muốn phát tài, chỉ sợ sớm đã phú khả địch quốc.
Lúc này, một chiếc xe đuổi dừng ở bên cạnh họ, cửa sổ lầu hai xe mở ra, bên trong có thiếu nữ áo đỏ cười nói.