- Có một loại tâm pháp Trúc Cơ như vậy hay không, có thể bao quát các loại tâm pháp Trúc Cơ khác hay không?
Tô Vân một bên giám sát bọn người Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt tu luyện, một bên suy nghĩ.
- Chỉ cần tu luyện loại tâm pháp này, vô luận Giao Long Ngâm hay Viên Công Quyết, hoặc Tất Phương Biến, hoặc võ học khác thì cũng đều có thể thong dong tu luyện!
Hắn uốn nắn động tác bốn người, để chiêu thức bốn người dần dần trở nên đúng chuẩn, xong rồi lại suy nghĩ vấn đề của mình.
- Tính bao dung loại tâm pháp này quá mạnh, chỉ sợ không có cực điểm không có sở trường. Cho nên, nhất định phải lựa chọn một sở trường để đột phá, sở trường này, có thể tu bổ thiếu khuyết khác, để thiếu khuyết ngày càng được củng cố, không đến mức tụt hậu. . .
Nhàn Vân đạo nhân cùng Đồ Minh hòa thượng đứng một bên quan sát, càng xem càng chấn kinh.
Chiêu thức động tác Tô Vân xuất ra chuẩn xác đến đáng sợ, không có một phân một hào sai lầm, giống như đã trải qua ngàn chuy bách luyện!
Nếu như một lần hai lần tinh chuẩn thì cũng thôi, mấu chốt là nhiều lần chiêu thức Tô Vân đều tinh chuẩn, chưa từng sai lầm một lần!
Hắn làm thế nào luyện ra được?
Hai người có chút mờ mịt.
- Đây chính là thiên phú kinh khủng của học sinh Thiên Đạo viện sao?
Bọn hắn lại hiểu lầm Tô Vân.
Tô Vân dựa vào không phải thiên phú, đương nhiên thiên phú cũng có tác dụng, nhưng tác dụng lớn nhất lại là hoàng chung – canh chuẩn thời gian từ một khắc khi hắn mù hai mắt dưỡng thành.
Thời gian quan giúp hắn ghi chép cùng tính toán chính xác hết thảy bốn phía, bao gồm cử chỉ động tác của bản thân, từ đó làm ra phán đoán.
Mà hoàng chung thì để hắn ghi chép cùng tính toán đến giây thậm chí đến tích tắc!
Chiêu thức của hắn cũng không phải hoàn mỹ không có bất kỳ sai sót gì, nếu như có người có thể lưu ý đến động tác chi tiết trong khoảng thời gian một phần ba trăm sáu mươi giây thì có thể nhìn ra chiêu thức Tô Vân trên vòng tích tắc của thời gian bắt đầu xuất hiện sơ hở.
Trước mắt, hắn không có biện pháp để chiêu thức mình đạt đến trình độ chính xác tuyệt đối.
Nhưng hạng người bình thường, ai có thể nhìn ra sơ hở trên tích tắc thời gian?
Bất tri bất giác, hai ngày trôi qua, ba tiểu hồ ly rất cố gắng, nhưng cũng không thể học được Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên. Ngược lại, bọn hắn đều học được bảy tám phần Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên của Sóc Phương quan học.
Hồ Bất Bình, Ly Tiểu Phàm cùng Thanh Khâu Nguyệt đều từng đi theo Dã Hồ tiên sinh học hai ba năm, có hai ba năm nội tình tuyệt học của cựu thánh, cất bước cấp tốc.
So với học sinh khác, bọn hắn học rất nhanh.
Ngược lại Hoa Hồ bởi vì tu luyện tuyệt học cựu thánh thời gian lâu hơn Tô Vân nhiều, vô luận Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên hay Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên, hắn đều đã tu thành, tiến cảnh nhanh chóng để cho người đỏ mắt không thôi.
Nhàn Vân đạo nhân cùng Đồ Minh hòa thượng hai ngày nay một mực quan sát ghi chép tình hình Tô Vân truyền thụ đám người, ý đồ sửa sang lại Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên, nhưng mà hai người lại phát hiện Tô Vân truyền thụ Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên thế mà vô cùng tinh diệu làm cho hai người hơi hoảng hốt!
- Tên trọc, Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên cũng rất có triển vọng!
Hai mắt Nhàn Vân đạo nhân tỏa ánh sáng.
- Muốn cũng ghi chép hay không?
Đồ Minh nói.
- Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên là công pháp Trúc Cơ của Nguyên Châu, Sóc Phương chúng ta vốn không am hiểu, nếu như học được lại tăng thêm gánh nặng cho đám học sinh. . .
Nhàn Vân cười nói.
- Chúng ta cứ ghi chép, về phần có cần hay không, để Tả phó viện trưởng quyết định.
Đồ Minh gật đầu.
- Tả phó viện trưởng chỉ sợ đau đầu vấn đề lấy hay bỏ. Hắc hắc. . .
Bọn hắn có thể ghi chép lại tinh túy chiêu thức, nhưng không cách nào ghi chép quan tưởng cụ thể, đối với quan tưởng Tất Phương cùng Bạch Viên, nhất định phải do Tô Vân tự mình truyền thụ.
Bởi vậy bọn hắn còn cần mời Tô Vân tự mình vẽ hình Tất Phương, Bạch Viên cùng Giao Long.
Mà, cho dù Tô Vân chịu truyền thụ, cũng kém hơn quan sát trực tiếp rất nhiều. Tô Vân tận mắt quan sát Ngạc Long, Bạch Viên cùng Tất Phương độ kiếp, thành tựu công pháp mới có thể cao như thế.
Sáng sớm, bọn người Tô Vân, Hoa Hồ ngồi trong xe Phụ Sơn, Phụ Sơn Thú đứng lên, không nhanh không chậm đi ra bên ngoài học cung. Lầu hai xe Phụ Sơn đã bày xong đồ ăn, Nhàn Vân đạo nhân, Đồ Minh hòa thượng cười híp mắt nhìn bọn hắn.
- Ăn từ từ, cách trường thi còn xa lắm.
Đồ Minh cười nói.
- Ăn uống no đủ, mới có khí lực. Hôm nay, các ngươi sẽ vất vả lắm đó!
Nhàn Vân đạo nhân mỉm cười nói.
- Dù sao phải đánh ba vạn người, không ăn nhiều một chút, ngươi đánh một hồi liền không còn khí lực.
Đánh ba vạn người là một câu nói chơi, bất quá lần đại khảo này nhất định phải ăn uống no đủ, nếu không thật sự có thể bởi vì tiêu hao thể lực quá nhiều mà bị đào thải.
Xe Phụ Sơn đi đến cầu mây, càng chạy càng cao, đi ra khỏi Văn Xương học cung, thẳng hướng trong thành.
Trên cầu mây, từng chiếc xe thú từ trong lâu vũ khác nhau đi tới, những xe thú kia cũng không phải đều là Phụ Sơn, lầu nhỏ trên lưng thú có một tầng, có hai tầng.
Trong tiểu lâu hoặc nhiều hoặc ít đều có mười mấy hai mươi vị học sinh.
Tô Vân nhìn lên không trung thành Sóc Phương, chỉ thấy cầu mây trăm đầu, ngàn đầu, khoác lên từng tòa quỳnh lâu ngọc vũ, trên những con đường này, các loại xe thú cõng lầu xuất hiện khắp nơi.
Cầu mây tuy cao lại giống như sợi tơ tung bay giữa không trung, xe thú mặc dù lớn, lại như con kiến đi trên sợi tơ.
- Thật đồ sộ. . .
Bọn người Tô Vân nhìn một màn này, tâm thần bị rung động thật sâu.
Phụ Sơn chở bọn hắn cũng đi vào trong dòng xe, trở thành một thành viên trong đó.
Một ngày này, chính là đại khảo nghiệm nhập học, mặc kệ ngươi đến từ đại thành hay nông thôn, trước mặt đại khảo nhập học đều trở nên bình đẳng, đều phải trải qua khảo hạch, mới có thể tiến nhập học cung học tập tuyệt học cao thâm hơn!