Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Hồ phất phất tay với Tô Vân, Tô Vân mỉm cười phất tay, trong lòng yên lặng nói.

- Có vài thế gia chiếm cứ tài nguyên tốt nhất, có quyền, có tiền, đã ăn người, lại nghĩ đến lợi, lại muốn danh vọng, hơn nữa còn nghĩ đến việc đòi lại.

- Có ít người, lưng đeo xú danh, thế nhân hiểu lầm, vẫn còn chăm chỉ không ngừng, không cầu hồi báo, làm công việc bẩn nhất, công việc nguy hiểm nhất, cõng nồi nhất đen. Người với người, thật sự không giống!

Hắn đi đến đám người Trì Tiểu Diêu, Thanh Khâu Nguyệt, thầm nghĩ.

- Một trăm năm mươi năm trước, tiên tổ Lâm gia là khâm sai, đến đây cứu trợ thiên tai, mà trận tuyết tai kia lại do bọn người học ca lĩnh đội triệu hoán Long Linh, cũng triệu hoán ra tính linh Nhân Ma.

Đầu óc của hắn xoay chuyển càng lúc càng nhanh, thầm nghĩ.

- Nhân Ma Ngô Đồng cùng Chân Long đại chiến rơi xuống Đọa Long cốc, học ca lĩnh đội cùng một đám viện sĩ Thiên Đạo tử phụng lệnh Nguyên Đế đến đây nghiên cứu rồng, chỉ còn lại học ca lĩnh đội sống sót, phong ấn Nhân Ma và Long Linh vào trong Táng Long lăng. Tiên tổ Lâm gia đến Sóc Phương cứu trợ thiên tai, phát hiện Viêm Long bay ra từ lòng đất, thế là tham ô tiền tài cứu trợ thiên tai chế tạo bảo địa Lôi Kích cốc, ý đồ luyện thành chí bảo trấn tộc.

- Linh Nhạc tiên sinh nói, các thế gia Sóc Phương như Chu, Lục, Văn, Điền, Võ, Đồng cũng đều là bắt nguồn từ một trăm năm mươi năm trước!

- Một trăm năm mươi năm trước, học ca lĩnh đội phong ấn Nhân Ma cùng Long Linh, đi ra Thiên Thị viên, trạm thứ nhất của hắn hẳn là Sóc Phương!

Trong này nhất định có liên hệ gì đó, liên hệ cực kỳ mấu chốt! Hắn và Lâm, Chu, Lục, Văn, Điền, Võ, Đồng - thất đại thế gia này nhất định tồn tại liên hệ gì đó, thậm chí có khả năng hắn chính là lão tổ của thế gia nào đó!

Ánh mắt Tô Vân bỗng nhiên trở nên sáng tỏ không gì sánh được, tâm hoa nộ phóng.

- Lúc Tả phó viện trưởng hỏi, ta nói cho hắn biết án kiếp tro, án Nhân Ma và trận án Lôi Kích cốc này đều cùng một bản án, lấy cớ này phải chăng có thể hồ lộng qua? Phải chăng có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian?

Hắn càng nghĩ càng vui vẻ.

- Nếu Tả phó viện trưởng còn không hài lòng, để cho ta tra bản án khác, ta sẽ nói cho hắn biết, án tuyết tai, án Đọa Long cốc và án Táng Long lăng, cũng đều là cùng một bản án với án Nhân Ma, án kiếp tro, án Lôi Kích cốc. Kể từ đó, thỏa thỏa có thể kéo dài nửa năm! Tả phó viện trưởng nhất định không lời nào để nói!

Mặt hắn đầy tươi cười, đi đến bên cạnh bọn người Trì Tiểu Diêu, Thanh Khâu Nguyệt, hỏi.

- Tiểu Phàm, Bất Bình, các ngươi đạt được Linh khí không?

Ba con tiểu hồ yêu hưng phấn, lập tức khoe khoang Linh binh bọn hắn thu hoạch.

Ly Tiểu Phàm đạt được một khối ngọc bội Long Tương có hình Long Mã, khi Tô Vân nhìn thấy ngọc bội Long Tương này luôn cảm thấy Long Tương này chính là con Long Mã đá mình dán trên vách tường kia.

Hồ Bất Bình lấy được một Thanh Hồng Long Văn Thôn Khẩu Kiếm, vác sau lưng còn cao hơn hắn, đi đường hơi nhanh một chút sẽ rất dễ trượt chân.

Thanh Khâu Nguyệt lấy được Ly Long Hàm Vĩ Trạc, đeo ở cổ tay, rất tinh mỹ.

Trì Tiểu Diêu không có đi bắt Linh khí, Tô Vân hỏi thăm, Trì Tiểu Diêu lắc đầu nói.

- Nhà ta không thiếu Thanh Hồng tệ, tiền luyện chế Linh binh cũng có. Linh khí chế tạo riêng cho mình mới là Linh khí tốt nhất.

Trong lòng Tô Vân lập tức bị cảm giác nghèo khó chiếm hết.

- Tô sư đệ, vì sao ngươi không thu hoạch một hai kiện Linh khí?

Trì Tiểu Diêu cũng có chút buồn bực.

Tô Vân tung tung hộp gỗ nhỏ, cười nói.

- Bởi vì ta có thứ tốt hơn.

Hộp gỗ hóa thành vô số cát bụi lưu động trên đầu ngón tay của hắn, hóa thành một đầu Giao Long nho nhỏ, nằm nhoài trên vai của hắn, rất sống động.

Trì Tiểu Diêu rất hâm mộ, lại có chút tự ti, thầm nghĩ.

- Thiên Môn trấn thật có tiền, nhà ta và nhà hắn không phải môn đăng hộ đối, nhà ta quá nghèo. . .

Sắc trời sắp muộn, nhân số phụ cận Lôi Kích cốc không thấy giảm bớt chút nào, ngược lại càng ngày càng nhiều, không ít sĩ tử đốt đèn tầm bảo bốn phía, càng nhiều sĩ tử từ địa phương khá xa chạy đến.

Bọn người Tô Vân, Trì Tiểu Diêu thì rời khỏi Lôi Kích cốc, đi vào xe phượng già cũ trước kia, lão điểu yêu để phá lâu ở một bên, đang dạy ba con ấu điểu đọc sách viết chữ.

Gặp bọn họ đi tới, lão điểu yêu kia cuống quít đứng dậy, hiện ra nguyên hình, đưa ba con ấu điểu đi vào phá lâu, cõng phá lâu lên, nói.

- Mấy vị sĩ tử, trong lúc ta đợi các ngươi trở về bắt được một món Linh khí, có thể lưu cho hài tử nhà ta làm bảo vật gia truyền.

- Chúc mừng chúc mừng!

Tô Vân cười nói.

Lão điểu rất vui vẻ, nói.

- Xem ba đứa nó có ai có thể đến trường tốt thì truyền cho người đó. Đúng rồi, vì sao mà mấy ngọn núi bốn phía Lôi Kích cốc sập hết rồi?

Trì Tiểu Diêu nói.

- Linh Nhạc tiên sinh đánh sập.

- Thì ra là thế, khó trách giống như bị heo gặm qua.

Lão điểu kia chạy hai bước, vỗ cánh đằng không bay lên, hướng về phía thành Sóc Phương.

Tô Vân nhìn xuống dưới, chỉ thấy Lôi Kích cốc phía dưới quả nhiên giống như bị heo ủi qua một lần, sông núi bốn phía rách tung toé, đại địa cao nhất khối thấp khối cao, mấp mô.

Mà sau khi bọn hắn rời đi không lâu, đá vụn trong hố lớn hãm xuống trong Lôi Kích cốc bay loạn, đột nhiên “bịch” một tiếng vang thật lớn, một nữ tử phá đất mà lên, chính là Nhị đương gia Lâm gia - Lâm Tố Y!

Áo nàng không ngay ngắn, lập tức thôi động thần thông, lấy đạo pháp hóa thành dòng nước che thân thể lại.

- Linh Nhạc! Lâm gia ta và ngươi chưa xong đâu!

Nàng liên tục thổ huyết, hai tay che ngực, lách mình rời đi.

Tô Vân và Trì Tiểu Diêu quay về tiệm bán thuốc Hạnh Lâm trước, Đổng y sư kiểm tra thay thuốc cho Tô Vân, lại rút một bình máu, Tô Vân cùng Trì Tiểu Diêu mang theo đám nhóc Thanh Khâu Nguyệt đi ăn cơm, ăn đến khi bụng mấy tiểu gia hỏa tròn vo, lúc này mới trở về Văn Xương học cung.

Sau khi về đến học cung, trời cũng đã rất khuya, bọn hắn còn chưa trở lại Sơn Thủy cư, Tô Vân đã nhìn thấy Nhàn Vân đạo nhân cùng Đồ Minh hòa thượng đứng tại ven đường dưới đèn kiếp tro, đứng xa xa ngoắc ngoắc tay về phía bọn hắn.

- Tô sĩ tử, Tả phó viện trưởng cho mời!

Đồ Minh hòa thượng cười tủm tỉm nói.

Trong lòng Tô Vân máy động.

- Chuyện làm sập dãy núi Lôi Kích cốc không thể trách tội trên đầu ta nha? Mặc dù rất giống như là ta làm sập, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ sập. . .

Hắn để Thanh Khâu Nguyệt, Ly Tiểu Phàm cùng Hồ Bất Bình về Sơn Thủy cư trước, còn mình thì đi theo Nhàn Vân cùng Đồ Minh vào Văn Xương điện.

Lúc Tô Vân đi vào Văn Xương điện, Tả Tùng Nham đang rất kính cẩn dâng hương cho Văn Xương Đế Quân.

Văn Xương điện cung phụng Văn Xương Đế Quân, Tô Vân đã từng gặp qua vị Đế Quân này trong khu không người, là một lão giả cầm sách.

Tả Tùng Nham lui lại một bước, bái một cái đối với Văn Xương Đế Quân, nói.

- Nhàn Vân, Đồ Minh, các ngươi đi ra ngoài cửa trông coi, đừng cho người tiến vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK