Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
- Âm thanh này. . . Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, tảng đá trong lòng cuối cùng rơi xuống.
Ánh mắt của hắn rơi trên thân Linh Sĩ cao lớn kia, trong lòng yên lặng nói.
- Học sinh Sóc Phương học cung, Lâm Thanh Thịnh, đệ nhất nhân đại khảo hai năm trước. . .
Sắc mặt Linh Sĩ cao lớn kia biến hóa, nhìn lại về phía bóng dáng đang đi tới, cẩn thận hỏi thăm.
-Là vị tiền bối nào? Tại hạ đích thật là Lâm Thanh Thịnh - Sóc Phương học cung, cũng là Lâm gia Sóc Phương - Lâm Thanh Thịnh, phụng mệnh Võ thần bộ điều tra yêu ma làm loạn thành Sóc Phương.
-Ta đương nhiên biết Lâm gia Sóc Phương. Nếu như không phải bởi vì ngươi đến từ Lâm gia Sóc Phương, ngươi bây giờ đã là một bộ thi thể.
Hình bóng kia dần dần tiếp cận, lại là một nam tử trung niên bụng phệ, khuôn mặt tròn trịa, cười híp mắt, tay mập mạp, trong tay mang theo rương gỗ, giống như một y sư bình thường.
-Hiện tại, trong thành rất loạn, khắp nơi đều là yêu ma quấy phá, học sinh Sóc Phương học cung thừa dịp loạn đến tầng dưới chót lạm sát kẻ vô tội, ước chừng các ngươi chết ở chỗ này, cũng chỉ như bị yêu ma giết chết nhỉ.
Y sư mặt tròn híp mắt cười nói.
Người y sư này chính là Y sư bình thường mà Đồ Minh hòa thượng mời đến chữa trị cánh tay cho hắn khi ngày thứ hai Tô Vân tiến vào Sóc Phương học cung, Đổng y sư.
Đổng y sư có bề ngoài xấu xí, nhưng y thuật lại cực kì tinh xảo, cánh tay Tô Vân bị hao tổn, La đại nương Thiên Môn trấn trị liệu cần thời gian mười ngày, nhưng hắn chỉ cần nửa canh giờ!
Con ngươi Linh Sĩ cao lớn Lâm Thanh Thịnh kia đột nhiên co lại, càng thêm cẩn thận, mỉm cười nói.
- Những học sinh chúng ta ngày thường chỉ làm việc dưới trướng Võ thần bộ, kiếm chút tiền tài, phụng mệnh Võ thần bộ truy sát yêu ma khu không người, cũng vì an toàn của thành Sóc Phương.
Hắn cười nói:
-Tiền bối mời xem, trên đường phố này khắp nơi yêu ma, ta hoài nghi bọn hắn đến từ khu không người, cho nên mới có xung đột. . .
- Yêu ma ở đâu ra?
Đổng y sư kinh ngạc nói:
-Trên con đường này rõ ràng đều là người, yêu quái nào?
Lâm Thanh Thịnh nhìn lại bốn phía, trong lòng hơi rung, chỉ thấy trên dưới một trăm tên yêu quái vừa rồi trên đường phố kia thế mà đều hóa thành hình người, dáng vẻ trung thực!
Bên cạnh hắn, một Linh Sĩ lấy ra còi đặt bên miệng, đang muốn thổi lên, Lâm Thanh Thịnh cong ngón búng ra đánh cái còi kia vỡ nát, mỉm cười nói.
-Tiền bối, đó là hiểu lầm. Chúng ta cũng bởi vì trận hiểu lầm này chết ba học sinh, đều là học sinh tinh nhuệ trong Sóc Phương học cung, Đồng phó viện trưởng khẳng định sẽ trách cứ. Không bằng thế này, chúng ta mang theo thi thể yêu quái cùng học sinh trở về giao nộp, việc này coi như thôi. Ý tiền bối như thế nào?
Trán hắn toát ra mồ hôi lạnh.
Cái còi kia là Linh khí quan phủ đặc chế, chỉ cần dùng khí huyết gợi lên liền sẽ vang vọng hơn mười dặm, quan phủ sai dịch phụ cận sẽ nghe tiếng phi tốc đến đây!
Nhưng trước đó, bọn hắn chỉ sợ cũng phải chết ở nơi này!
Y sư béo này sâu không lường được, mà hắn cũng không phải một người đến đây, còn có một Linh Sĩ am hiểu bắn tên giấu ở chỗ tối.
Cho nên Lâm Thanh Thịnh không dám để cho Linh Sĩ kia thổi còi, thổi lên liền không chỗ trống cứu vãn.
Đổng y sư cũng không nguyện ý cá chết lưới rách, hắn cố nhiên có thể giết chết Lâm Thanh Thịnh, nhưng người quan phủ tới đây thì không cách nào thu tràng.
Nếu như Lâm Thanh Thịnh và đám học sinh đều chết ở chỗ này, chẳng những quan phủ tức giận, Sóc Phương học cung cũng sẽ thịnh nộ huyết tẩy tầng dưới chót!
Đến lúc đó, chỉ sợ tầng dưới chót sẽ máu chảy thành sông!
Đổng y sư khua tay nói.
-Thi thể các ngươi mang đi.
Lâm Thanh Thịnh nhẹ nhàng thở ra, sai người lấy thi thể ba vị Linh Sĩ kia xuống, mấy Linh Sĩ đi thu yêu ma bị Lâm Thanh Thịnh chém đầu. Hai Linh Sĩ đi đến thi thể Ngưu Yêu bên người Tô Vân, Tô Vân khàn khàn nói.
-Không nên động hắn.
Lông mày Lâm Thanh Thịnh giương lên, phân phó.
- Lưu bộ thi thể này lại.
Hai Linh Sĩ kia lui ra phía sau.
Lâm Thanh Thịnh nhìn Tô Vân, mặt tươi cười, nói khẽ.
-Chúc mừng Tô Vân sư đệ hạng nhất trong đại khảo, thi vào Văn Xương học cung. Một trận chiến sư đệ ở trong Thập Cẩm Tú Đồ nổi tiếng cả Sóc Phương, tương lai không phải vật trong ao. Vi huynh lớn hơn mấy tuổi, có câu nói vẫn phải nói.
Tô Vân sắc mặt đạm mạc.
-Sư ca mời nói.
Lâm Thanh Thịnh mỉm cười nói:
- Một nhân vật thượng tầng, trong mắt không có thù truyền kiếp. Ta cũng phụng mệnh làm việc, lúc này mới đắc tội, đây là giải quyết việc chung, cũng không có ân oán cá nhân ân cừu ở bên trong. Sư đệ, ngươi hiểu ý của ta không?
Tô Vân hờ hững nói:
- Xin mời sư ca chỉ rõ.
Lâm Thanh Thịnh khẽ nhíu mày, nhẫn nại nói.
- Giữa ngươi và ta cũng không có ân oán, chỉ có xung đột công chuyện, nhưng đêm nay qua đi, công sự chấm dứt, ngươi ta nói không chừng còn có cơ hội hợp tác, còn có cơ hội nâng cốc ngôn hoan đàm luận phong hoa tuyết nguyệt. Đây mới là chuyện nhân vật thượng tầng nên làm. Ngươi cho rằng đúng không?
- Lăn.
Mặt Tô Vân không biểu tình.
Sắc mặt Lâm Thanh Thịnh phát lạnh, quay người rời đi, cười lạnh nói:
- Nông thôn mọi rợ, ngây thơ vô tri!
-Hai tháng.
Sau lưng của hắn truyền đến âm thanh của Tô Vân, Lâm Thanh Thịnh dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Tô Vân giơ lên hai ngón tay, thanh âm khàn giọng, lại như sấm sét vang xa.
-Ta nói qua hai tháng, ta có thể vượt qua thành tựu hai năm của ngươi!
Lâm Thanh Thịnh cười ha ha một tiếng, lắc đầu, nói với các Linh Sĩ khác.
-Một người si nói mộng. Đi thôi.
Âm thanh Tô Vân phía sau hắn truyền đến, nổ vang.
-Hai tháng sau, cửa ra vào Sóc Phương học cung, ngươi ta một trận chiến, ta đánh chết ngươi báo thù cho đồng hương.
Lâm Thanh Thịnh cũng không nhịn được tức giận.
-Nhà quê, không biết điều! Tốt, hai tháng sau, trước cửa học cung, phân cao thấp, phân sinh tử! Hừ!
Hắn vung tay áo rời đi.
Cả đám phi tốc đi xa, Tô Vân cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi.
-Ngươi thương đến tim phổi, còn cưỡng ép phát ra ngoan thoại để cho thương thế mình càng nặng.
Đổng y sư dẫn theo rương gỗ đi lên phía trước, trên dưới dò xét Tô Vân, tựa như dò xét một bảo tàng, cười tủm tỉm nói.
- Học sinh phổ thông như ngươi dã như ngựa không cách nào thuần phục, ta rất thích cá tính ngươi. Bất quá ngươi làm sai, ngươi hẳn đáp ứng hắn.
Hắn lấy ra một bộ ngân châm, dẫn xuất máu bầm trong người Tô Vân.
Tô Vân rốt cục dễ chịu một chút, thanh âm khàn giọng nói.
- Tiên sinh, có phải ta quá trẻ con hay không? Ta hẳn nên đáp ứng hắn, biến chiến tranh thành tơ lụa, ngày sau dễ nói chuyện hơn?