Bên ngoài Cách Vật viện, nương theo tiếng chuông du dương vang dội, một cỗ khí lạnh trùng kích mà đến, vách tường Cách Vật viện lập tức sụp đổ, gạch ngói bay tứ tung.
Thậm chí có một đoạn vách tường bắn ra ngoài hơn mười bước, lúc này mới ngã xuống.
Lực trùng kích khủng bố của Hồng Chung gần như đã phá hủy không còn một mảnh lá cây nào trong Cách Vật viện, mấy con quạ đen cũng bị sóng khí cuồng bạo đánh bay, không biết tung tích.
Lý Trúc Tiên cùng Bạch Nguyệt Lâu ổn định cước bộ, chống đỡ dư âm trùng kích, đã thấy ngói lưu ly của mấy tòa đại điện Cách Vật viện bị hất bay.
Trong một tòa đại điện, Diệp Lạc công tử hai tay mỗi bên đều cầm một ngụm linh khí, linh khí treo trên xà ngang, cả người giống như lá cây trong cơn lốc run rẩy không ngừng.
Thiếu nữ Ngô Đồng đứng mũi chịu sào, từ lúc Tô Vân thúc dục Đại Hoàng Chung đánh xuống, nàng đã chuẩn bị kỹ càng, khí huyết ma hóa, hình thành Ma long thần thông nghênh đón Đại Hoàng Chung vọt tới.
Nhưng mà, Ma long còn chưa đi tới dưới Đại Hoàng Chung, liền thấy long lân nghiền nát, long giác gãy, long bì bị lột ra, huyết nhục bốc hơi, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, chỉ còn lại long cốt.
Nhưng không được bao lâu, long cốt cũng bị phá vỡ trong tiếng chuông!
Đây mới là Chân long thần thông chân chính, tồn tại chẳng khác gì Thần long bình thường, thần thông của thiếu nữ Ngô Đồng có thể làm được một bước này cũng đủ thể hiện trình độ phi phàm của nàng.
Chỉ tiếc nàng phục sinh muộn, thời gian ngâm tẩm trên Chân Long Thập Lục Thiên quá ngắn, uy lực của Chân Long Thập Lục Thiên không cách nào hoàn toàn phát huy ra, nếu không cũng sẽ không đến mức mới chạm một kích của Tô Vân liền vỡ tan.
Ngô Đồng giơ hai tay lên cao, trong cơ thể lại có ma long quanh quắc bơi ra, trợ giúp nàng nâng chuông vàng lớn lên.
- A!
Uy lực chuông vàng bộc phát, phòng ốc dưới chân thiếu nữ Ngô Đồng đều bị nghiền nát, mặt đất đột nhiên chìm xuống, thân thể Ma long quấn quanh nàng cũng không ngừng tan rã.
Ngô Đồng rơi xuống đất, hai chân đâm vào lòng đất, cắn chặt răng, gắt gao chống đỡ, dùng pháp lực bản thân để tu bổ Hắc Long thần thông, duy trì thần thông không bị tiêu diệt.
Tiếng chuông trùng kích xuống mặt đất, lực phản chấn làm cho thân hình Tô Vân bật lên, Tô Vân lật ngược thân, bàn tay lần nữa đè xuống mũi Đại Hoàng Chung phía dưới.
Thiếu nữ Ngô Đồng thở phào nhẹ nhõm, hồng sa quan thân tràn ngập, thầm nghĩ:
- Ta có thể phản kích!
Trong Linh giới của Tô Vân, Thư Quái Oánh Oánh nhắc nhở:
- Hoàng Chung thần thông của ngươi bao phủ phạm vi quá rộng, có thể thu nhỏ một chút, uy lực sẽ tập trung hơn, uy năng tự nhiên cũng mạnh hơn.
Thiếu nữ Ngô Đồng đang muốn phản kích, đột nhiên chỉ thấy chuông vàng xoay tròn thu nhỏ lại, miệng chuông chỉ bao phủ hai ba trượng, da đầu không khỏi tê dại, vội vàng quát lớn một tiếng, thúc dục toàn bộ lực lượng, điên cuồng thúc dục Ma long thần thông.
- A!
Uy năng càng thêm khủng bố trùng kích mà xuống, Ma long xung quanh thiếu nữ Ngô Đồng nhanh chóng tan rã, huyết nhục hoàn toàn không có.
Hai chân Ngô Đồng chìm sâu dưới đất, mặt đất bốn phía vẫn đang không ngừng chìm xuống, áp lực khủng bố khiến hai chân nàng hoàn toàn chìm xuống lòng đất, gần đến thắt lưng.
Nàng bất chấp những thứ này, điên cuồng thúc dục thần thông, tu bổ Ma long nghiền nát, tận hết khả năng duy trì thần thông.
Lực lượng của một kích này còn tập trung hơn cả lần trước, thần thông đối với lục trùng kích bốn phía còn kém xa so với kích đầu tiên, Lý Trúc Tiên cùng Bạch Nguyệt Lâu chỉ cảm giác được một cỗ gió lớn thổi qua.
Diệp Lạc công tử treo trên đại điện cũng chỉ bị gió thổi khiến thân thể tung bay theo, không giống như vừa rồi bị gió lốc thổi đến mức run rẩy như lá rụng mùa thu.
Lúc này, Tô Vân bị lực phản chấn trùng kích, thân hình lại lần nữa bật lên, lại một chưởng đánh tới Đại Hoàng Chung!
- Tô sĩ tử, chiếc chuông vàng này vẫn quá lớn, khó địch lại Đế Bình, còn cần phải thu nhỏ lại!
Thư Quái Oánh Oánh tiếp tục nói.
Trên đỉnh đầu Ngô Đồng, chuông vàng lớn tiếp tục xoay tròn, cửa chuông chỉ còn lại một trượng hai ba.
Thiếu nữ Ngô Đồng ngửa đầu, sắc mặt đại biến, tiếng chuông vang lên.
Ma long quanh thân nàng lập tức bị đánh tan, thiếu nữ Ngô Đồng kêu lên một tiếng đau đớn, bị một kích này oanh kích đến mức tai và miệng mũi chảy máu không ngừng, thân thể cũng lần nữa trầm xuống.
Mặt đất xung quanh nàng chìm xuống theo, thậm chí nàng còn nhìn thấy mặt đất nứt nẻ, mặt đất vỡ vụn, trong tiếng chuông bay lên, cảnh tượng tan vỡ!
Nàng cảm giác được khí huyết của mình bị áp chế, hai mắt đen sạm, mắt không thể nhìn, trong tai ong ong, tai không thể nghe, não không thể suy nghĩ, mũi không thể ngửi, miệng không thể phát ra tiếng!
Mà lúc này đây, phạm vi thần thông Tô Vân lan đến càng nhỏ hơn, đám người Lý Trúc Tiên chỉ cảm giác mặt đất chấn động, gió cát bất động.
Sắc mặt Bạch Nguyệt Lâu cùng Diệp Lạc công tử đều ngưng trọng, ý thức được một kích này đáng sợ.
- Còn chưa đủ, phải thu nhỏ lại đến tám thước.
Trong linh giới của Tô Vân, Thư Quái Oánh Oánh quan sát thần thông của Tô Vân, nói:
- Thu nhỏ đến tám thước, mới có thể phát huy pháp lực và thần thông của ngươi đến cực hạn. Muốn đạt tới uy lực thập toàn thập mỹ, còn phải thí nghiệm rất nhiều lần, xem rốt cuộc là tám thước bao nhiêu tấc.
Ý của nàng là hoàng chung của Tô Vân nhất định phải có chiều rộng, dung nạp khí huyết hùng hồn của hắn, nhưng đồng thời lại phải tập trung uy lực, từ đó hình thành một loại cân bằng hoàn mỹ.
Thần thông cũng không phải càng lớn càng tốt, lớn, mà là uy lực bị phân tán.
Cũng không phải càng nhỏ càng tốt. Nhỏ, có nghĩa là không có nhiều khí huyết có thể chứa được.
Hai thứ này muốn cân bằng cần mỗi mộ linh sĩ tự mình nắm chắc. Theo tu vi của linh sĩ tăng lên, cân bằng cũng đang biến hóa, bởi vậy cần linh sĩ tự mình điều chỉnh.
Tô Vân tâm niệm vừa động, chuông vàng lại lần nữa thu nhỏ lại, bàn tay hạ xuống.
Thiếu nữ Ngô Đồng nhìn thấy chuông vàng lớn lại thu nhỏ lại, không khỏi nhìn thấy hung quang, hai tay nàng lập tức bắt đầu biến hóa, hóa thành binh khí:
- Muốn ta chết? Mơ đi!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên chuông vàng trên đỉnh đầu nàng chẳng những không bộc phát uy lực, mà còn từ từ dâng lên.
Thiếu nữ Ngô Đồng giật mình, bàn tay Tô Vân chỉ nhẹ nhàng mượn lực trên chuông vàng, vẫn chưa thúc dục lực lượng của Hoàng Chung.
Hoàng Chung nâng lên đỉnh đầu Tô Vân, Ngô Đồng vội vàng tản đi binh khí, hai tay biến hóa, khôi phục như thường.
Tô Vân vươn tay về phía nàng, mỉm cười nói:
- Sư muội?
Thiếu nữ Ngô Đồng chỉ còn lại một cái đầu trên mặt đất, những thân thể khác đều ở dưới đất, nghe vậy không khỏi hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm tay hắn.
Khuôn mặt Tô Bân mang vẻ hiền lành mỉm cười, bàn tay bất động, nói:
- Sư muội?
Thiếu nữ Ngô Đồng cắn răng, từ dưới đất vươn tay, nắm lấy tay Tô Vân, phụt cười nói:
- Đa tạ sư ca chỉ giáo. Ngày khác tiểu muội lại đến lĩnh giáo!
Tô Vân dùng sức, giống như rút củ cải ra, kéo nàng ra khỏi mặt đất, cười nói:
- Lúc nào cũng hoan nghênh. Sư muội, đã đến lúc đưa tiền rồi.
Thiếu nữ Ngô Đồng ngây người:
- Tiền gì?
Tô Vân lộ ra ánh mắt cổ vũ:
- Ngươi nghĩ lại đi! Thiên Phương Lâu, Thần Tiên Cư, lúc chúng ta gặp mặt, ta nói gì với ngươi?
- Khiêu chiến ngươi, muốn thu ba khối Thanh Hồng tệ đúng không?