Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách đó không xa lại có tòa nhà rộng lớn hệt như cung điện, tiếng ca hát cười vui càng to hơn. Mang máng thấy được có người tới người đi, xe ngựa như rồng rắn kéo đến.

Mà ở phương xa, trên cánh đồng tuyết và sông núi hoang vắng vào ban ngày, từng cung điện tòa nhà đột nhiên mọc lên khỏi mặt đất, rực rỡ ánh đèn đuốc, vô cùng náo nhiệt.

Còn có những nhân vật như thị nữ công tử nhân bóng tối ra ngoài ngắm tuyết, chơi tuyết. Lại có mấy cậu bé tinh nghịch chơi trò ném tuyết với nhau, làm cho đám hồ ly bên người Tô Vân kích động, chỉ muốn chạy ra tuyết chơi đùa.

Nhưng ban ngày thì lại chẳng thấy cảnh tượng này, không nhìn thấy những tòa nhà kia, nhưng đến tối thì chúng nó lại hiện lên từ đâu không rõ, trông có vẻ hết sức kỳ dị.

- Là những ngôi mộ chúng ta nhìn thấy ban ngày.

Tô Vân nhìn ngó xung quanh, suy đoán.

- Quá nửa là đêm đến, tính linh ra ngoài chơi đùa.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài miếu vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc, rồi nghe thấy có người hỏi từ bên ngoài.

- Văn Thánh công, Văn Thánh công! Ở nhà không?

- Chuyện gì?

Từ gian phòng phía đông vang lên tiếng người đáp lại.

Bốn đứa bé yêu hồ bên người Tô Vân dựng hết lông tơ lên, Hoa Hồ run rẩy nói.

- Rõ ràng phòng phía đông không có ai...

Mang máng nghe thấy tiếng cửa mở, chỉ nghe bên ngoài miếu có người đối thoại với nhau, nói.

- Ta tới từ Đông Lăng, chủ nhân nhà ta nói chả mấy khi có được cảnh tuyết đẹp nhường này, mời Văn Thánh công di giá tới làm khách. Chủ nhân đã chuẩn bị rượu ngon và cao lương mỹ vị, bày tịch chờ sẵn. Làm phiền thông báo một tiếng.

- Chờ chút, để ta đi bẩm báo.

Tiếng bước chân truyền tới, càng lúc càng gần, rồi đi qua phòng phía tây. Đám người Tô Vân lại chẳng thấy bóng người nào, chỉ thấy tiếng bước chân dần đi tới chính điện.

Chỗ chính điện vang lên tiếng mở cửa, bên trong dường như có tiếng người thì thầm với nhau.

Một lát sau, tiếng bước chân lại truyền tới, dần tới gần rồi đi tới trước cửa miếu.

- Thánh công nói, nhà của ta có khách tới, đang ở tại phòng phía tây. Nếu chủ nhân rời nhà đi dự tiệc chính là tiếp đón khách không chu đáo, không đúng lễ nghĩa. Bởi vậy đành phải từ chối thôi, kính xin chủ nhân Đông Lăng thứ tội.

- Vậy thì tiếc quá. Lần này chủ nhân nhà ta mời cả mấy vị Thánh công khác nữa.

- Có những vị Thánh công nào?

- Quanh đây thì còn có những vị Thánh công nào nữa? Đơn giản là Cầm Kỳ Thi Họa thôi.

- Chờ ta đi bẩm báo lại đã.

Lại không lâu sau, chỗ cửa miếu lại vang lên tiếng người.

- Làm phiền huynh đài báo cho chủ nhân Đông Lăng, Thánh công sẽ lập tức tới ngay, chỉ có thể mong khách ở phòng phía tây thông cảm cho.

- Chỉ cần lửa không tắt, còn có ai dám to gan gây sự trong miếu Văn Thánh sao?

- Cũng đúng.

Trong phòng phía tây, Tô Vân và bốn tiểu hồ yêu quay sang nhìn nhau.

Lúc này, cửa chính điện mở ra. Tô Vân vội đóng cửa phòng phía tây lại. Chỉ nghe thấy có tiếng bước chân đi tới trước cửa phòng phía tây rồi dừng lại, khiến một người và bốn hồ yêu trong phòng tim đập dồn dập, nhìn chằm chằm đống lửa, không dám động đậy.

Ngoài cửa vang lên một giọng nói hùng hồn mà ôn hòa.

- Khách tới tá túc, chủ nhà vốn không nên đi dự tiệc, tiếc rằng chí hữu ước hẹn, không thể không đi. Khách nhớ trong đêm đừng dập lửa, chỉ cần còn lửa, ta có thể phân biệt được phương hướng của miếu thờ trong đêm, tức thời trở về.

Tiếng bước chân vang lên, chỗ cửa miếu truyền tới tiếng cửa mở, rồi lại truyền tới tiếng đóng cửa.

Bên đống lửa, đám người Tô Vân nhìn nhau một hồi lâu mà không ai nói gì.

Lúc sau, Tô Vân nói.

- Dọc đường đi ta nghiên cứu Tiên Viên Dưỡng Khí thiên, đã sắp nghiên cứu thấu triệt rồi. Các ngươi ngủ trước đi, ta xem thêm một lúc nữa, chờ khi nửa đêm gần sáng, ai tỉnh thì tới thay ta.

Thanh Khâu Nguyệt, Ly Tiểu Phàm và Hồ Bất Bình đều hóa thành hồ ly, nằm ngủ bên cạnh đống lửa. Hoa Hồ chăm sóc bọn họ, một lát sau, ba tiểu hồ yêu ngủ say, Hoa Hồ cũng dần chìm vào mộng đẹp.

Đống lửa thi thoảng vang lên tiếng lách tách nổ, bắn ra một đốm lửa nhỏ.

Tô Vân tranh thủ ánh lửa xem lại Tiên Viên Dưỡng Khí thiên một lần, lòng thoáng động, cẩn thận điều khiển nguyên khí, khí huyết đưa vào trong đôi mắt của mình.

Từ khi hắn tu thành Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ sáu, khí huyết đã đẩy dấu ấn tiên kiếm và trấn Thiên Môn chặn con ngươi của hắn ra, nhưng cho dù tiên kiếm hay Thiên Môn trấn thì đều chưa từng biến mất, mà vẫn hiện lên trong tầm nhìn của hắn.

Nếu không nhìn kỹ thì không cách nào nhìn thấy dị trạng trong mắt hắn. Nhưng trong tầm nhìn của Tô Vân, những gì mà hắn nhìn thấy thì ngoài thế giới xung quanh ra, còn có thanh tiên kiếm đang bay, Bắc Hải rộng lớn ầm ầm sóng dậy, cùng với Thiên Môn trấn chưa từng bị hủy diệt.

Đương nhiên là còn cả tám tòa tháp cổng triều thiên nguy nga sừng sững nữa.

- Thế giới kia, ta tới đây!

Tô Vân thôi động khí huyết, khiến nó phóng mạnh tới tám tháp cổng triều thiên kia.

Lần trước thì hắn không thấy rõ hình dáng của tháp cổng, cũng không thấy rõ nó đã mở Thiên Môn ra như thế nào. Nhưng lần này thì hắn rốt cuộc đã thấy rõ.

Chỉ thấy trên tháp cổng có những hình điêu khắc nổi của thần thú dị thú, khi khí huyết của hắn tới trước mặt thì bị những bức hình chạm nổi trên tháp cổng hút lấy, mà những bức điêu khắc chạm nổi kia thì dần dần hóa thành các cơ thể máu thịt.

Tô Vân còn chưa nhìn cẩn thận, tám tháp cổng triều thiên này đã bị kích phát.

Đám dị thú thần thú trên tháp cổng sống lại, bay vọt lên không trung, bám lấy Thiên Môn của trấn Thiên Môn.

Thiên Môn xảy ra dị biến, ánh sáng chảy ra từ trong những cánh cửa, rồi hội tụ lại ở cánh cửa chính giữa.

Ù!

Tô Vân cảm giác được chấn động kỳ dị truyền tới, tầm mắt hắn trắng xóa. Chờ khi mắt hắn nhìn được trở lại, hắn phát hiện mình đã lại đi tới thế giới sau Thiên Môn kia.

Đằng xa, tiên sơn mênh mông, tiên đài lơ lửng giữa đám mây, cây cầu đá thật dài hệt như con rồng uốn lượn nhấp nhô trong biển mây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK