Hồ Bất Bình rùng mình một cái, run rẩy nói.
- Như vậy dưới quần áo kia là...
- Bộ xương.
Lý Mục Ca tiếp lời.
- Những bộ xương biết bay.
Ba đứa trẻ hoảng sợ ôm lấy nhau, run lẩy bẩy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lý Mục Ca cười nói.
- Đừng sợ. Trên liễn của Chúc Long đều có linh sĩ di theo, những linh sĩ trong đình hóng mát kia phụ trách sự an toàn cho các nhà lầu, đèn của bọn họ đều là tính linh thần thông chuyên để khắc chế đám con rối Yển Sư này.
Hồ Bất Bình càng thêm hoảng sợ, chỉ ra ngoài cửa sổ hô to.
- Viên Tam tổ sư!
Tô Vân giật thót, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một con vượn trắng cao tầm một trượng mình trần đứng trên đỉnh một đình hóng mát trên liễn Chúc Long, cầm Hỗn Thiết Bổng trong tay quét qua một cái, cây gậy xoay tròn, ba con vượn trắng bay ra đập nát đình hóng mát bên cạnh.
Linh sĩ trong đình kia đang cầm đèn lồng đối phó với con rối Yển Sư, không kịp đề phòng nên bị Hỗn Thiết Bổng của lão đập trúng ngực, không giữ được đèn lồng, ngã ra khỏi liễn Chúc Long.
Linh sĩ kia rút lên tiếng kêu thảm thiết, bị những con rối Yển Sư bay trong bóng tối bắt lấy, rồi kéo lên bầu trời đêm.
Trong các khoang xe lập tức rối loạn. Đám hành khách hoàn toàn hoảng loạn, không còn linh sĩ xua đuổi con rối Yển Sư, e rằng những bộ xương khô mặc quần áo này sẽ xông vào khoang xe. Bọn họ sẽ phải vùi thân trong miệng đám con rối đó mất!
Từ khi Nguyên Đế mở quan học tới nay đã được bốn mươi tám năm, nhưng số người theo quan học không nhiều, phần lớn bọn họ chỉ học được cách đọc viết, số lượng người có thể trở thành linh sĩ không cao.
Phần đa người trong xe đều là người bình thường, nên khi phải đối mặt với tình cảnh này, bọn họ đều không nảy ra được ý tưởng nào.
- Viên Tam tổ sư thế mà lại truy đuổi tới đây rồi!
Trong lòng Tô Vân sa sầm xuống, hắn đứng dậy đang định nói thì Lý Mục Ca cũng dứng theo, nhanh chóng nói.
- Linh sĩ canh gác xe đã chết rồi, nhất định phải có người trông chừng đèn, nếu không tất cả mọi người sẽ bị con rối Yển Sư ăn thịt mất! Tô Vân sư đệ...
Tô Vân đi ra ngoài, trầm giọng nói.
- Mục Ca sư huynh, ngươi tới gác đèn đi. Con vượn điên kia tới tìm ta, ta sẽ tự mình giải quyết!
Lý Mục Ca hơi ngẩn ra, rồi vội vàng đuổi theo Tô Vân.
Tô Vân đi ra khỏi khoang xe.
- Nhị ca, Bất Bình, mấy người bảo vệ người trong xe!
Hoa Hồ xốc tinh thần, cởi áo khoác ngoài ra, trầm giọng nói.
- Tiểu Phàm, Bất Bình, Tiểu Nguyệt, ba đứa canh toa xe này, ta đi toa xe không có linh sĩ canh giữ kia! Nhất định không được để con rối Yển Sư tiến vào, biết chưa?
- Biết rồi!
Ba đứa bé đều cởi chiếc áo khoác dầy bên ngoài ra, Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm canh ở đầu và đuôi của khoang xe, còn Thanh Khâu Nguyệt thì canh giữ ở chính giữa.
Ba tiểu yêu hồ đã hóa thành ba đứa trẻ đáng yêu từ trước, trông còn có vài phần ngây thơ, nhưng lúc này bọn chúng lại tỉnh táo một cách lạ thường.
Hồ ly, cũng là một loại thú dữ.
Hiện giờ ba đứa bé đã tiến vào trạng thái săn bắt!
Tô Vân xoay người nhảy lên ban công của khoang xe. Gió lạnh thổi thốc tới, rít gào trên nóc nhà, men theo cổ áo rót vào trong cổ hắn.
- Viên Tam! Ta ở đây!
Tô Vân kêu to.
Viên Tam tổ sư cầm Hỗn Thiết Bổng đang cúi người ghé sát vào cửa kính nhìn vào bên trong, tìm kiếm tung tích của hắn. Nghe thấy giọng hắn, con vượn già này giật người, quay đầu nhìn sang rồi từ từ đứng dậy.
Lý Mục Ca nhảy tới, đưa mắt nhìn Viên Tam tổ sư, lòng không khỏi khiếp sợ.
- Yêu vật này rất cường tráng, rất khó đối phó!
Toàn thân Viên Tam tổ sư đầy cơ bắp với số lượng gấp đôi con người. Mật độ và sức chống chịu của xương cốt, năng lực cung cấp máu của trái tim và độ dài của nhịp thở của lão cũng hơn xa con người.
Điều này có ý nghĩa bẩm sinh lão đã mạnh hơn con người, bẩm sinh khí huyết đã hùng hậu, cánh tay giang ra càng dài hơn, sức tấn công và sức bật càng mạnh hơn, phạm vi công kích lại càng rộng hơn.
Loại yêu vật hình người này còn có trí tuệ cực kỳ, rất khó đối phó.
- Tô Vân sư đệ, chính ngươi phải cẩn thận đấy!
Lý Mục Ca chạy nhanh tới phía Viên Tam tổ sư rồi đột nhiên nhảy vọt lên, phóng qua đỉnh đầu Viên Tam tổ sư.
Ngay khi hắn nhảy lên, Viên Tam tổ sư rung Hỗn Thiết Bổng thật mạnh, ba con vượn trắng lại nhảy ra nhắm thẳng tới Lý Mục Ca.
Lý Mục Ca thôi động khí huyết, tính linh thần thông của hắn ta lập tức hiện ra, chính là một thanh kiếm bay lượn trên đỉnh đầu với phần tua rua thật dài ở đuôi.
Thanh kiếm này được khí huyết rót vào thì mới hiện ra. Lý Mục Ca cầm kiếm trong tay, thi triển chiêu kiếm ngay giữa không trung. Ánh kiếm lóe lên, lập tức thấy từng thanh trường kiếm bay ra từ trong mũi kiếm, thi triển những chiêu kiếm khác biệt nghênh đón ba con vượn trắng.
Lý Mục Ca dồn hết tâm tư của mình vào kiếm, cho nên tính linh thần thông của hắn ta là thần thông của kiếm. Võ học mà hắn tu luyện ở cảnh giới Trúc Cơ cũng biến thành dấu ấn kiếm pháp khắc lên trên tính linh thần thông của hắn.
Khi hắn ta thi triển kiếm pháp, võ học kiếm pháp ở thời kỳ Trúc Cơ cũng sẽ được thi triển ra theo. Ánh kiếm lao ra, từng thanh trường kiếm bắn ra từ trong kiếm, từng loại kiếm pháp vung vẫy, vô cùng sắc bén.
Mặc dù Lý Mục Ca chặn được ba con vượn trắng kia, nhưng cánh tay lại bị chấn làm tê dại, lòng kinh hãi.
- Khí huyết của con yêu vật này quá vượng rồi!
Hắn ta còn chưa tiếp đất, bên kia đã vang lên một tiếng chuông, Tô Vân đã thôi động tính linh thần thông. Chuông vàng hiện ra, như bạo viên nghênh đón Viên Tam tổ sư đang lao tới.