Tô Vân lấy lại bình tĩnh, nhìn vào đống lửa với ánh mắt xa xôi. Không ngăn đ ược kiếm kia, hắn chỉ có thể lén lút tiến vào Thiên Môn, không thể thăm dò xem rốt cuộc thế giới kia có gì.
Thế giới kia ắt hẳn đang cất giấu không ít bí mật.
Điều mấu chốt hơn hẳn là lần tới hắn vào trong đó, tốc độ của thanh tiên kiếm kia sẽ lại tăng lên tới mức nào?
- Thân thể của Khúc bá đang ở trong đó, ngoài Khúc bá ra, liệu còn có những người khác không?
Hắc lắc đầu, loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu mình, thầm nghĩ.
- Vượn trắng (bạch viên) tiến hóa thành vượn vàng (kim viên) thì cần vượt qua lôi hỏa kiếp, ngạc long tiến hóa lên giao long thì cũng cần vượt qua lôi kiếp. Như vậy con người sẽ tiến hóa thành cái gì? Nếu con người tiến hóa tới loại hình thái đó, thì phải vượt qua loại kiếp gì?
Đám người Khúc bá của trấn Thiên Môn đang tìm kiếm hình thái tiến hóa tiếp theo của con người sao?
Những trưởng bối ấy đã độ kiếp rồi chăng?
Trong đầu hắn là muôn vàn suy nghĩ. Hắn ngồi đó trông chừng đống lửa, thi thoảng lại thêm củi.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng cười lạnh.
- Quả nhiên chỗ Văn Thánh công có giấu đồ ngon!
Tô Vân cả kinh trong lòng, một ngọn gió âm thổi mở cửa gian phòng phía tây, lửa trong đống lửa bên cạnh hắn lập tức biến thành màu xanh lục nhạt.
Thiếu niên lạnh tới mức rùng mình mấy cái liên tục.
- Có vật yêu tà vào đây!
Ngọn lửa trên đống lửa bay ra sau. Đột nhiên nó xoay tròn, ngọn lửa xanh mướt bị kéo lên càng lúc càng cao, dường như muốn đốt cháy gian phòng này.
Chỉ thấy củi trong đống lửa cháy với tốc độ nhanh mà mắt thường có thể thấy rõ, sắp hóa thành tro tàn.
Tô Vân vội vã liều mạng quăng củi vào trong đống lửa, sợ ngọn lửa tắt rụi.
Nhưng củi mới bỏ thêm vào thì lại chẳng tài nào cháy được.
Ngọn lửa màu xanh lục kia dường như không có độ nóng vậy.
Gió âm thổi thốc từ bên ngoài càng ngày càng mạnh, mắt thấy ngọn lửa sắp tắt lụi, đột nhiên ánh chớp sáng chói đột nhiên lóe lên trong gian phòng phía tây, vô cùng chói mắt.
Kèm theo ánh chớp là tiếng lôi âm rầm rầm, tiếp đó ngọn lửa trở lại màu sắc bình thường, số củi ban nãy Tô Vân thêm vào cũng lốp bốp bốc cháy.
Đám người Hoa Hồ, Ly Tiểu Phàm bị tiếng sấm đánh thức, đưa mắt nhìn mọi nơi, thấy xung quanh đều bình thường, trong lòng đều khó hiểu. Đột nhiên trên sân trong miếu Văn Thánh vang lên tiếng vật nặng rơi rầm xuống đất.
Tô Vân đứng dậy đi tới bên cửa sổ, mở hé một khe nhỏ nhìn ra, chỉ thấy một cái đầu to như ngọn núi nhỏ với làn da đen sì rơi vào trong sân miếu, không rõ rơi xuống từ chỗ nào.
Hoa Hồ cũng thò tới nhìn, khi thấy cái đầu kia, hai người liếc nhau, cả hai đều hoảng sợ.
Tô Vân an ủi đám tiểu hồ ly.
- Không có việc gì, không có việc gì, là tuyết ép sập tường thôi.
Ba tiểu hồ ly không hề nghi ngờ, lại tiếp tục ngủ say. Hồ Bất Bình còn phát ra tiếng nói mớ rầm rì, tiểu hồ ly cuộn người lại, ôm chặt đuôi của mình, không biết đang mơ giấc mơ đẹp đẽ gì.
Tô Vân khẽ nói.
- Nhị ca, hết củi rồi, huynh trông lửa, ta đi gian phía đông ôm ít củi về.
- Cẩn thận!
Hoa Hồ nhắc nhở.
Tô Vân nhẹ nhàng đứng dậy, đẩy cửa phòng đi ra ngoài, Hoa Hồ thì lặng lẽ đóng cửa lại, không phát ra tiếng động gì.
Cái đầu rất lớn trong sân miếu Văn Thánh kia đột nhiên lắc lư một cái làm Tô Vân sợ hết hồn, vội vàng dừng bước lại. Hoa Hồ núp sau cửa sổ nhìn ra, thấy thế thì trái tim cũng nhảy vọt lên tận cổ họng.
Cái đầu quái vật kia lại động đậy một cái, nhưng không có động tác nào khác.
Tô Vân cẩn thận đi vòng qua một bên.
Đột nhiên hắn thoáng thấy một bóng dáng khổng lồ lắc lư bên ngoài tường miếu, hắn vội vã ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một người khổng lồ cao hơn mười trượng, còn cao hơn cả chính điện của miếu Văn Thánh rất nhiều, đang đi tới đi lui bên ngoài miếu.
Người khổng lồ kia như bị bịt mắt, không nhìn thấy gì, đang quơ tay mò mẫm xung quanh.
Tô Vân nhìn kỹ, lòng hoảng sợ, chỉ thấy trên cổ người khổng lồ kia không có đầu!
Gã đi đi lại lại bên ngoài miếu, như đang sờ soạng tìm kiếm đầu của mình.
Tô Vân lại càng cẩn thận hơn, lặng lẽ đi tới gian phòng phía đông. Lúc này, một bàn tay đen sì thò vào từ trong miếu, sờ loạn dọc theo tường miếu.
Mắt thấy nó sắp đụng tới Tô Vân, hắn vội mở cửa gian phòng phía đông rồi chui vào, lặng lẽ đóng cửa lại.
Bàn tay to đùng kia sờ soạng ngoài cửa một lát rồi di chuyển sang chỗ khác. Tô Vân nhanh chóng ôm lấy một bó củi, lặng lẽ mở cửa rồi đóng lại, men theo góc tường đi tới gian phía tây.
Lúc này, bàn tay lớn kia chặn ở phía trước, mà phía sau cũng có một bàn tay khác, tạo nên thế gọng kìm.
Tô Vân cắn răng, rón rén chạy tới bên cái đầu kia.
Cái đầu rơi từ trên trời xuống này hãy còn đang động đậy, vang lên tiếng phù phù.
Hắn nín thở, đi tới phòng phía tây. Chỉ thấy ánh lửa trong phòng phía tây đang dần yếu đi.
Tô Vân vội vàng bước nhanh hơn. Nhưng đúng lúc này, hai bàn tay to lớn kia rốt cuộc đã sờ soạng tới giữa sân, sờ sờ cái đầu kia, sau đó nắm lấy mớ tóc lộn xộn trên đầu rồi nhấc nó lên.
Đầu kia vốn đập mặt xuống mặt đất, lúc này được nhấc lên thì lập tức vung vẩy trái phải như trống bỏi, rồi mới mở mắt ra.
Mắt nó to như bồn tắm, tỏa ra ánh sáng xanh mướt.
Tô Vân xoay người, vừa đúng lúc đối mặt với cái đầu to đùng này.
Tô Vân không chút nghĩ ngợi, lập tức vỗ lòng bàn tay lên củi. Hai thanh củi bay ra, Tô Vân lại búng tay tung một chiêu Viên Công Đạn Kiếm, khiến hai thanh củi phát ra tiếng xé gió chói tai, rồi đâm thẳng vào đôi mắt của cái đầu kia.
Cái đầu kia phát ra tiếng kêu la đau đớn, cơ thể không đầu bên ngoài một tay xách đầu, tay kia sờ loạn trên cổ như dụi mắt, chỉ tiếc trên đó không có đầu.
Tô Vân lập tức chạy thẳng tới gian phòng phía tây, Hoa Hồ nhanh chóng mở cửa.
Đột nhiên, bên ngoài miếu thờ vang lên tiếng ngựa hí ồn ào, và cả tiếng ngựa giậm chân liên tục vang lên.
Có kẻ kêu to.
- Thúc phụ! Phía trước có ánh lửa! Chắc chắn mấy thằng nhãi con giết Viên Võ đang ẩn núp trong đó!