Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Hồ vẫn cố sống cố chết ôm lấy dây thừng không chịu buông ra. Tô Vân phải ra sức vặn mở móng vuốt của hắn ta, thế mới kéo hắn xuống khỏi dây thừng.

Hoa Hồ tiếp đất, nhưng vẫn cứng đờ ra đó, giữ nguyên tư thế ôm chặt dây thừng.

- Hoa nhị ca, nếu huynh mà không đi, sẽ lạc đường không tìm thấy ta đâu.

Tô Vân bước đi thẳng.

Hoa Hồ vội bức đôi chân cứng nhắc đuổi theo hắn, hai chân trước vẫn ôm chặt lấy ngực, trông rất buồn cười.

Những người đã tới chợ quỷ đều giữ im lặng, nhìn quét qua quầy hàng của từng vị quỷ thần.

Tô Vân dẫn Hoa Hồ, kẻ mà đôi chân cứng ngắc tới mức di chuyển khó khăn, đầy hứng thú đi khắp nơi trong chợ quỷ. Hắn không nhìn thấy, nên đành phải nhờ Hoa Hồ nói cho hắn những bảo vật kia có hình dạng gì.

Hoa Hồ thầm kêu khổ, hận bản thân sao lại thương hại Tô Vân rồi theo hắn đi tới nơi quỷ quái này.

- Dã Hồ tiên sinh từng nói, quỷ thần ở chợ quỷ kiêng kỵ nhất chính là ăn nói lung tung. Mà ta lại là hồ ly, ăn nói lung tung chính là chỉ ta rồi*...

*Tác giả chơi chữ vì trong từ gốc là: "hồ ngôn loạn ngữ", ý hồ là chỉ hồ ly, ngôn là chỉ lời nói. Hồ kết kết hợp với loạn thì thành lung tung, xàm xiên, còn ngôn ngữ thì mọi người biết rồi.

Hoa Hồ đứng thẳng bằng hai chân bên cạnh Tô Vân, rụt đầu ôm đuôi của mình, mở to mắt nhìn quỷ thần trong bóng tối mà không biết làm gì.

Tô Vân bên cạnh tuy không nhìn thấy, nhưng lại quay sang phía Hoa Hồ, đưa cho ánh mắt đầy sự cổ vũ.

Bịch.

Hoa Hồ ngã lăn quay ra đất, phần gáy đập bịch xuống đất, ngất xỉu.

- Nhị ca, có phải huynh luyện công đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi? Dạo này hay té xỉu ghê.

Tô Vân lắc đầu, dùng một tay nắm lấy đuôi của Hoa Hồ rồi kéo hắn ta di chuyển trong chợ quỷ. Hoa Hồ lặng lẽ hé mắt, thở phào nhẹ nhõm.

- Theo hắn đi vào nơi này đúng là muốn chết mà!

Đôi mắt Hoa Hồ đảo lung tung, mặc dù bị Tô Vân cầm đuôi kéo đi thì đầu sẽ không ngừng ma sát với mặt đất, nhưng tốt xấu cũng đảm bảo được tính mạng.

Nhưng đúng lúc này, hắn ta đột nhiên nhìn chằm chằm vào một bóng người trong chợ quỷ. Khuôn mặt Hoa Hồ ngây ra, sau đó hắn nghiến răng nghiến lợi.

- Tiểu Vân...

Hoa Hồ nói với giọng khàn xuống và nghẹn ngào.

- Ta thấy kẻ đã giết tiểu muội rồi!

Người Tô Vân hơi run run, hắn dừng bước, buông đuôi của Hoa Hồ ra, quay người lại, rồi hỏi với ngữ khí bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

- Nhị ca, huynh thực sự nhìn thấy người đó sao? Huynh khẳng định không nhận sai người?

- Ta tuyệt đối không nhận sai!

Hoa Hồ nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm bóng dáng một thiếu niên trên chợ quỷ. Thiếu niên kia có tướng mạo thanh tú, mặc bộ y phục đỏ rực hệt như dệt lửa trên người vậy.

Tô Vân nhấc chân đi tới phía thiếu niên mặc đồ đỏ kia.

Hoa Hồ hơi ngẩn ra, vội vàng cản hắn lại.

- Tiểu Vân, ngày đó ta thấy lửa bùng lên phía sau gã, trong lửa có thần điểu bay ra, chứng tỏ gã không tu luyện Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên mà là một loại công pháp thần điểu khác. Vả lại gã đã đạt tới loại thành tựu thứ ba, đã làm được khí huyết hiển hóa. Đệ không phải đối thủ của gã.

Tuy rằng mấy ngày nay Tô Vân chăm chỉ tu luyện nhưng hiện giờ hắn mới chỉ đạt tới loại thành tựu thứ hai của Ngạc Long Ngâm.

Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên là một loại công pháp Trúc Cơ, phần lớn công pháp Trúc Cơ giống nhau, tuy thiếu niên mặc đồ đỏ trên chợ quỷ kia không tu luyện Hồng Lô Thiện Biến, nhưng gã đã tu luyện tới loại thành tựu thứ ba, đã làm được khí huyết hiển hóa, chứng tỏ gã đã tu luyện công pháp Trúc Cơ đến tầng thứ sáu!

Thiếu niên mặc đồ đỏ sắp tiến vào, thậm chí có khả năng đã tiến vào cảnh giới Nguyên Động rồi!

- Khâu tiểu muội cũng là bạn học của ta.

Tô Vân bước đi, hệt như ngạc long bơi trong nước vòng qua Hoa Hồ, hắn nói với sắc mặt bình tĩnh.

- Các ngươi đều là bạn học của ta, mà Dã Hồ tiên sinh còn là người thầy đã dạy ta làm người. Tuy ta bị mù không nhìn thấy các ngươi, nhưng trong lòng ta các ngươi đều là người sống.

Trong lòng hắn, những kẻ cùng học với hắn trong ngôi trường làng rách nát đấy không phải những con hồ ly, mà là những thiếu nữ thiếu niên sinh động. Bọn họ là bạn cùng trường, cũng là bằng hữu với nhau.

Tình nghĩa của sáu năm cùng trường đã đủ đáng quý.

Hắn thực sự không phải đồng loại của đám hồ yêu, nhưng đám hồ yêu lại tiếp nhận hắn.

Nhưng chỉ trong một đêm, bạn học biến thành hồ yêu, biến thành những xác chết lạnh lẽo.

Trong lòng Tô Vân, kẻ đã chết không phải hồ yêu, mà là những bạn cùng trường mỗi người một nét tính cách riêng biệt.

- Đừng manh động!

Hoa Hồ lại ngăn cản hắn lại.

- Bọn họ đông người! Còn nhiều thời gian!

Nhưng đúng lúc này, Hoa Hồ tựa như nhìn thấy thứ đang bước đi không phải Tô Vân, mà là một con ngạc long hung ác tới cực điểm, cơ bắp gân cốt phồng lên đầy dữ tợn, ai dám cản đường sẽ bị ngạc long đạp nát!

Đầu óc Hoa Hồ trống rỗng, chờ khi hắn ta tỉnh táo lại thì Tô Vân đã lướt qua hắn, với những bước chân vững vàng đi thẳng tới chỗ thiếu niên áo đỏ tới từ trong thành.

Kẻ sĩ mà giận, máu chảy năm bước!

Tô Vân đã đi ra bước đầu tiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK