Một người và bốn con hồ ly ôm dây thừng, được dây thừng đưa lên bầu trời. Một lát sau, bọn họ đáp xuống vách núi. Chỉ thấy vách núi bên này dốc đứng như lưỡi dao, bên kia lại là triền núi thoai thoải, suối nước róc rách chảy từ trên sườn núi xuống.
Dòng suối nhỏ này tụ hội với suối nước chảy từ ngọn núi khác ở dưới chân núi, biến thành một con sông chảy vào khe núi từ tây sang đông.
Tô Vân chưa từng đi tới nơi đây, nên hắn không dám động đậy chút nào, liên tục hỏi.
- Các ngươi nhìn thấy gì? Nhìn thấy gì rồi?
Hắn chưa từng tới nơi này, đối với một người mù mà nói, trong đầu bọn họ đều có một tấm bản đồ, trên bản đồ đó chỉ có nơi mình sống là sáng, còn những chỗ khác đều là một mảng tối tăm hỗn độn.
Địa thế của Táng Long lăng hiểm trở, khó có thể trèo lên, mà đây là lần đầu tiên Tô Vân đến nơi này, hiện giờ rõ ràng là giữa trưa của mùa thu, sắc trời hãy còn sớm, nhưng trong đầu hắn thì xung quanh lại tối om, ngập tràn những thứ chưa biết.
Hắn cố gắng mở to mắt, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.
Hắn chỉ có thể cảm nhận dường như có một con thú hồng hoang khổng lồ nằm rình trong bóng tối đầy những chưa biết này, dữ tợn và khủng bố.
Trong lòng hắn sợ hãi, lại hỏi mấy câu liên tục, nhưng xung quanh không có ai trả lời hắn.
Tô Vân lại hỏi thêm vài lần nữa. Một lát sau, Hoa Hồ mới là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lẩm bẩm.
- Tiểu Vân, bọn ta nhìn thấy một con rồng... Nơi đây thật sự có rồng!!
Nghe được giọng nói của hắn ta, Tô Vân mới thấy yên lòng trở lại.
Hoa Hồ cẩn thận miêu tả địa lý của Táng Long lăng, giúp Tô Vân nhanh chóng xây dựng địa lý của Táng Long lăng trong đầu. Những yêu hồ còn lại ở bên cạnh thì im lặng nghe, không nói xen vào. Nếu Hoa Hồ bỏ quên chỗ nào, Hồ Bất Bình sẽ không kìm được mà bổ sung một hai câu.
Đây là thói quen hình thành đã nhiều năm.
Từ khi Hoa Hồ trở thành bạn học của Tô Vân, phần lớn địa lý xung quanh trấn Thiên Môn đều do Hoa Hồ miêu tả cho Tô Vân nghe, sau đó dẫn hắn đi một lần, như vậy Tô Vân mới có thể biết rõ địa hình xung quanh, không đến mức lạc đường.
Mối quan hệ của bọn họ là tốt nhất.
Một hồ ly nói, một người lắng nghe. Tô Vân nhanh chóng hiểu rõ sơ qua địa hình của Táng Long lăng, đã vẽ nên đường nét khái quát của nó trong đầu.
Táng Long lăng quả thực có rồng, ban nãy hắn cảm ứng được có con thú hồng hoang nằm bò trong bóng đêm, quả thực không phải cảm ứng nhầm.
Táng Long lăng này y hệt như tên của nó, có một con rồng được chôn cất ở đây, nhưng Táng Long lăng lại hữu danh vô thực, bởi nơi đây không có lăng mộ của rồng.
Táng Long lăng chính là một dốc dất rất dài, cao chừng hai ba trượng, dài chừng trăm thước, bên trên mọc đầy cây cỏ bụi gai.
Năm đó con rồng kia rớt xuống khỏi bầu trời, bò từ Đọa Long cốc tới nơi đây, bị thương nặng mà không được chữa trị nên chết. Cư dân quanh đây hẳn đã vùi lấp nó qua loa, chứ không xây dựng lăng mộ cho nó.
Trải qua sự phong hóa không biết bao lâu, hài cốt của rồng lộ ra từ trong dốc đất, phơi bày ra ngoài.
Nhất là đầu rồng, gần như hoàn toàn lộ hết ra ngoài, trông cực kỳ khổng lồ. Thậm chí trong hốc mắt còn mọc lên cây cối mà hai người mới có thể ôm được thân của nó.
Tuy cây cối trong Táng Long lăng mọc thành rừng rậm rạp, nhưng điều kỳ quái là nơi đây lại không có chim muông, thậm chí còn chẳng thấy con sâu nào.
Đi ở chỗ này khiến người ta cảm thấy tóc gáy dựng lên, hệt như có con mãnh thú thời hồng hoang hung ác cùng cực có thể lao ra xé bụng xé ngực mình bất cứ lúc nào.
- Bên cạnh Táng Long lăng có nhà.
Hoa Hồ tiếp tục miêu tả cảnh vật của Táng Long lăng, nói.
- Nhà này làm từ gỗ và đá, có hai tòa bảy gian. Ba gian nhà nằm ở sườn đông của Táng Long lăng, bốn gian khác nằm ở phía tây. Hẳn đã bị bỏ hoang từ lâu, trông khá rách nát, gỗ cũng bị ăn mòn sắp hết rồi. Trên núi còn có mấy bia đá, bốn phía xung quanh núi đều có bia hết, một số tấm bia đã đổ xuống.
- Cảm ơn Hoa nhị ca!
Tô Vân tạo dựng hình dạng của bảy gian nhà này trong đầu, rồi nghiêng đầu nói.
- Nơi này ít người lui tới, vì sao lại có nhà?
Hoa Hồ cũng có chút không hiểu.
- Đừng nói ít người lui tới, ngay cả dấu vết của muông thú cũng chẳng có. Con rồng này chỉ còn lại bộ xương, khí thế thì vẫn cực kỳ hung ác, tại sao lại có người lựa chọn ở lại nơi này?
Tô Vân lòng thoáng động, con rồng đã chết này không có khả năng được chôn cất bên thôn trang của người khác, như vậy thì chỉ có thể là nhà được xây sau đó. Mà xây nhà ở gần Táng Long lăng, ngoại trừ khả năng canh gác lăng ra thì chỉ có một khả năng.
- Có kẻ muốn trộm xác rồng. Nhưng xác rồng lớn quá, bọn họ không thể đào ra xác nó trong chốc lát được, nên đã xây nhà ở đây.
Tô Vân suy tư, nói.
- Người này không quen không biết con rồng, đương nhiên không có khả năng canh gác lăng cho nó, cho nên bọn họ chỉ có thể đến để trộm xác.
Hồ Bất Bình mau mồm mau miệng nói.
- Rõ ràng hài cốt rồng ở đây, vì sao bọn họ không đánh cắp nó?
- Có lẽ vì to quá, bọn họ không vận chuyển đi được. Cũng có khả năng vì lúc bọn họ đang đào bới xác rồng thì đột tử.
Hoa Hồ suy tư.
- Dù sao thì Địa công nói rồi, có linh hồn rồng bay ra cứu Toàn Thôn Cật Phạn. Con rồng kia chết rồi, quá nửa là tính linh của nó bảo vệ xác của chính nó.
Tô Vân gật đầu, suy đoán này của Hoa Hồ rất có lý.
Bọn họ cẩn thận đi xuống khỏi sườn dốc tới Táng Long lăng. Tô Vân cẩn thận đi theo Hoa Hồ, cố gắng khiến bước chân vững vàng, nói.