Tô Vân không chút nghĩ ngợi nói.
- Đương nhiên là đi ra ngoài. Đi ra ngoài chết hai mươi hai người thì có thể ra, còn có một nửa người sống sót. Đi vào trong, thì cầm tất cả mệnh mọi người đi mạo hiểm!
- Sai. Hắn sẽ đi vào trong.
Thiếu nữ Ngô Đồng lộ ra nụ cười, trong tươi cười đầy mỉa mai, nói khẽ.
- Hắn đi ra ngoài sẽ muốn mang tội danh giết chết mươi hai vị linh sĩ Đồng gia trên lưng, sau khi ra ngoài sẽ thân bại danh liệt. Nhưng mà đi vào trong, nếu như có thể đi tới đại điện thượng cổ, đạt được linh binh Đại Thánh của Lâu Thánh Nhân, chết bao nhiêu người đều đáng giá. Sau khi hắn ra ngoài, người khác sẽ còn khen hắn anh minh thần võ.
Tô Vân kinh ngạc.
- Những thứ này so với tộc nhân tính mạng. . .
Thiếu nữ Ngô Đồng đột nhiên cao giọng hỏi.
- Nhị đương gia, chúng ta hiện tại đi ra ngoài, hay phải đi vào trong?
Đồng Khánh La ha ha cười nói.
- Đương nhiên là đi vào trong.
Trong đầu Tô Vân ầm ầm.
- Ha ha, Táng Long lăng một trăm năm mươi năm trước, ta đã gặp qua một màn như thế.
Thiếu nữ Ngô Đồng liếc nhìn hắn một cái, hạ giọng cười nói.
- Tâm địa kẻ này so với nhân ma thì thế nào? Tuy ta là nhân ma, nhưng ta không ra tay với người một nhà. Tiêu Thúc Ngạo bị bắt, ta còn tự thân giết xuống lao ngục, cứu hắn ra.
Nàng không có nói tiếp, nhưng Tô Vân rõ ràng hiểu ý nàng.
Cách làm của Đồng Khánh La còn không bằng nhân ma!
Nhân ma không ra tay với đồng bạn, mà hắn ước gì tất cả đồng bạn đều chết ở chỗ này, không người nào biết hành động của hắn, mà hắn lại có thể giẫm lên thi thể đồng bạn đạt được linh binh Đại Thánh, vì mình dương danh lập vạn!
Âm thanh thiếu nữ Ngô Đồng vang lên bên tai hắn, nhẹ nhàng nhu nhu, tràn đầy mị hoặc.
- Tiểu tử mù, sẽ có một ngày, ngươi sẽ thất vọng đối thế đạo này, sẽ biến thành nhân ma như ta.
Trước mắt Tô Vân hiện ra Thiên Môn trấn, Bắc Hải, cột nước, thế giới thiên ngoại, còn có Tiên kiếm.
Thiếu nữ Ngô Đồng mặc áo đỏ như lửa, bày khắp nửa không trung Thiên Môn trấn, nàng giống như ma chiếm cứ trong lòng của hắn, nhẹ giọng mê hoặc.
- Tuổi thơ của ngươi tràn đầy bi kịch, phần lớn là cực khổ dằn vặt, vì sao còn muốn mang hiền lành trong lòng, vì sao không cùng một chỗ sa đọa cùng ta? Sa đọa, chưa chắc không phải phi thăng.
- Bởi vì. . .
Tô Vân ngẩng đầu lên, nhìn lên thiếu nữ bên trong bầu trời, áo đỏ như suối, trải nửa bầu trời, thiếu niên nông thôn lộ ra một nụ rực rỡ ánh nắng.
- Bởi vì có người kéo ta ta từ trong phần mộ tối đen, dạy ta như thế nào sống sót trong bóng tối. Cũng bởi vì bọn người Dã Hồ tiên sinh không bởi vì ta là người mà kỳ thị ta, ngược lại dạy ta học chữ.
- Cũng bởi vì yêu ma quỷ quái trong Thiên Thị Viên không bởi vì ta là người mù mà bắt nạt ta, ngược lại làm cho ta làm quen rất nhiều bằng hữu, bằng hữu thật lòng cùng đồng học dưới cửa sổ. Cũng bởi vì có vài người cho dù sớm đã tử vong, cho dù làm quỷ, cũng bảo vệ ta trong bóng tối.
- Càng bởi vì có người mở ra cho ta một cánh cửa sổ trong bóng đêm để ánh nắng có thể chiếu xuống tới!
- Ta được rất nhiều người chiếu cố, vì sao muốn hóa thân thành ma giống như ngươi?
Nụ cười trên mặt Tô Vân đột nhiên biến mất, sắc mặt lạnh lùng, nội tâm quát lớn.
- Ngô Đồng, cút ra ngoài khỏi mắt của ta!
Thiếu nữ Ngô Đồng cười nhạo một tiếng, áo đỏ cuốn một cái, biến mất trong mắt hắn, âm thanh ung dung truyền đến.
- Nói hay lắm! Chẳng qua ngươi và ta cá cược nửa năm, ngươi nhất định sẽ thua!
Tô Vân hừ một tiếng, nhưng trong lòng có chút bất an.
Sự tình phát sinh trong mắt của hắn, người ngoài hoàn toàn không biết gì, căn bản không biết thiếu nữ Ngô Đồng khủng bố như thế.
Đồng Khánh La và những vị tây tịch tiên sinh kia đã bắt đầu động thủ, một vị tây tịch tiên sinh trong đó lấy tính linh thần thông của bản thân xúc động khung trang trí của tòa đại điện này, chỉ thấy cả tòa đại điện lập tức phát sinh thay đổi, kiến trúc chấn động kịch liệt, hình dáng cũng nhanh chóng biến hóa!
Mọi người thừa dịp hình dáng chưa xác định tiến về phía trước, đợi đến khi Trần Mạc Thiên Không ngừng biến hóa, đó là một hình dáng của tính linh thần binh mới, như một tòa tháp cao.
Mọi người đứng bên dưới tháp, chỉ thấy tháp cao tầng tầng sáng lên, sắp nở rộ uy năng đánh giết bọn hắn!
Tông tiên sinh quát.
- Nhị gia, huyết tế!
Đồng Khánh La không nói lời gì liền đánh giết linh sĩ Đồng gia vừa rồi tranh cãi cùng hắn, một thân máu tươi của linh sĩ kia bị giội về thân tháp!
Tháp cao bị máu tươi tưới vao, từng tầng từng tầng đã được thắp sáng thân tháp dần dần ảm đạm, Tông tiên sinh mừng rỡ, cười ha ha.
- Có ích! Có ích!
Đồng Khánh La mừng rỡ, cười ha ha nói.
- Quả nhiên có ích! Linh sĩ Đồng gia ta, chết có ý nghĩa!
Một vị linh sĩ Đồng gia vỗ tay cười nói.
- Vẫn là nhị gia anh minh!
Mọi người cười cười nói nói, nhưng không ai đi chú ý thi thể trên đất.
Tô Vân cau mày, cất bước đi tới tháp cao, bước chân hắn vừa động đã bị Đồng đám người Khánh La phát hiện, vội nói.
- Tiền bối chậm đã!
Giao Long lưu chuyển trên người Tô Vân, hóa thành vô số cát bụi chảy vào lòng bàn tay phải của hắn, hóa thành một khối gỗ hộp.
Tô Vân nhẹ nhàng đẩy một cái, gỗ hộp dung hợp cùng thân tháp, trước mặt hắn, mộc tháp lập tức phát sinh biến hóa, xuất hiện một cánh cửa.
Hắn đi vào trong cánh cửa, mọi người phía sau nhao nhao vọt tới, thử xông vào cửa lại thấy cánh cửa kia đã khép lại.
Trong lòng thiếu nữ Ngô Đồng nghiêm nghị.
- Hắn giống như dung hợp cùng Trần Mạc Thiên Không! Đúng, hộp gỗ nhỏ vừa rồi, chắc chắn là tác dụng của cái hộp kia! Cái hộp kia là chìa khoá mở ra Trần Mạc Thiên Không!
Trong nội tâm nàng càng thêm kiêng kị đối với Tô Vân.
- Kẻ này đa mưu túc trí, tâm cơ sâu không lường được, thực sự thật đáng sợ, còn muốn đáng sợ nếu so học ca lĩnh đội! Ta thế mà còn muốn lôi kéo hắn!
Nàng thậm chí đều có chút không rét mà run.
- Hắn vẫn luôn mang theo chìa khoá, vẫn luôn thờ ơ xem chúng ta từng bước một đi đến tuyệt cảnh, mà hắn thì thầm lộ ra nụ cười dữ tợn trong góc âm u!
- Hắn còn giống nhân ma hơn so với ta!
Nàng đột nhiên nhớ tới vào ngày Thiên Môn trấn xảy ra kịch biến, một màn Tiên kiếm đánh úp về phía Thiên Môn trấn, không tự chủ rùng mình.
- Nhiều tồn tại Quỷ Thần cường đại như thế giống như đã chết hết, thân thể hoàn toàn không có, vì sao hắn còn sống? Chẳng lẽ nói hắn đã chết, nội tâm hắn bám vào thi thể của mình, thực ra hắn cũng là nhân ma?