Lục Địa Chúc Long bắt đầu xuống núi. Nơi đây là chân núi phía nam ngọn núi, trập trùng liên miên mười dặm, so với phía bắc thì chân núi phía nam bằng phẳng hơn. Vả lại từ trên núi dõi mắt nhìn về phương nam thì có thể thấy đèn đuốc nơi thành trấn.
Chỉ cần rời khỏi ngọn núi này sẽ rời khỏi khu không người cũ, cũng rời khỏi Thiên Thị viên, tiến vào ranh giới của Sóc Phương.
Trên lưng Chúc Long, tiếng chuông coong coong không ngừng vang lên. Một chiếc chuông lớn lơ lửng trên đầu một bóng người nhỏ bé, đang lao vút đi trên lưng con Chúc Long với một con bạo viên đang vung vẫy thiết bổng, không ngừng va chạm với nhau.
Hai linh sĩ này vừa giao chiến vừa di chuyển, mỗi lần va chạm lại phát ra một tiếng chuông vang to rõ.
Trong đình hóng mát trên lầu gác, những linh sĩ canh giữ liễn Chúc Long vô cùng căng thẳng thôi động ánh đèn chiếu sáng bầu trời đêm tối, đẩy lùi lũ con rối Yển Sư đang nhào tới từ trên không trung.
Trong một gian phòng, những tiếng kiếm leng keng không ngừng truyền tới. Lý Mục Ca dốc hết sức lực đánh đuổi lũ con rối đang xâm nhập.
Ở phía dưới, con rối Yển Sư xông vào trong khoang hành khách. Hoa Hồ che chở hành khách sau người, liều chết chém giết từng con rối một.
Trong một khoang xe khác, Hồ Bất Bình, Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm cũng đã tới thời khắc quan trọng nhất. Số lượng con rối Yển Sư mà mấy đứa bé phải đối mặt càng lúc càng nhiều, sắp vượt quá khả năng chống đỡ của bọn họ.
Coong...
Một tiếng chuông ngân vang lên. Tô Vân và Viên Tam tổ sư lại lao vào nhau, bùng nổ toàn lực. Nấc tích tắc trên chuông vàng trên đầu Tô Vân đột nhiên chuyển động, từng con vượn trắng nhảy ra từ trong chuông, lao vào tấn công Viên Tam tổ sư từ bốn phương tám hướng.
Viên Tam tổ sư kêu rên, đòn tấn công của những con vượn trắng này đều nhắm vào các vết thương cũ trên người lão, làm cho những vết thương đấy lại nứt vỡ ra.
Cùng lúc đó, một gậy của Viên Tam tổ sư quét qua trước ngực Tô Vân. Tiếng chuông vang to, đánh tan sức mạnh của một gậy này. Nhưng ngay khi tiếng chuông vang lên, nắm đấm của Viên Tam tổ sư đánh lên phần chuôi của Hỗn Thiết Bổng.
Tiếng chuông không vang lên nữa, toàn bộ sức mạnh của cú đánh này dội thẳng lên ngực Tô Vân. Cổ họng Tô Vân ngòn ngọt, cả người bay văng ra sau.
Người hắn vừa mới bay ra sau, chuông lớn xoay tròn, tiếng rồng ngâm vang lên không dứt. Từng con giao long bay ra khỏi chuông, đồng loạt tấn công Viên Tam tổ sư.
Một người một vượn, một trái một phải ngã ra khỏi chiếc liễn trên lưng Chúc Long, biến mất trong bóng tối.
Gầm!
Lục Địa Chúc Long gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Chiếc râu thật lớn của con quái vật này như dải băng bồng bềnh theo gió bay tới từ trong bóng tối, Tô Vân giơ một tay bám lấy râu rồng, khóe miệng không ngừng chảy máu.
Một chiếc râu rồng khác bay tới, sắc mặt Viên Tam tổ sư âm trầm, ngồi xổm trên cái râu kia, hai chân và một tay quặp lấy râu, tay kia thì siết chặt cây Hỗn Thiết Bổng.
Tí tách, tí tách.
Tất cả các miệng vết thương trên người lão đều vỡ tung, máu chảy xuống từng dòng.
Vết thương nặng như thế, nếu lão tiếp tục đánh với Tô Vân thì sẽ đoạn tuyệt sinh cơ. Nhưng ánh mắt của con bạo viên này lại lạnh lùng, không hề có chút ý định lùi bước.
Tô Vân thở hổn hển, khóe miệng đầy vết máu. Hẳn là hắn đã bị thương tới phổi, chỉ cảm thấy lồng ngực nóng bỏng, lúc thở còn vang tiếng vọng trong cuống họng.
Hắn vừa sử dụng bảy mươi hai nấc đo trên chuông vàng, hiện giờ khí huyết suy yếu, nếu cứ tiếp tục đánh thì uy lực các chiêu thức của hắn sẽ giảm mạnh.
Râu của Lục Địa Chúc Long phất phơ theo gió, hệt như con mãng xà đang bơi trong nước. Ngay khi hai chiếc râu sắp giao nhau, Viên Tam tổ sư tung người nhảy lên, múa Hỗn Thiết Bổng đập xuống Tô Vân.
Tô Vân phóng người tới phía trước xẹt qua một độ cong trên không trung, vòng dưới lên trên ra phía sau Viên Tam tổ sư.
Viên Tam tổ sư như đã sớm đoán được hắn sẽ tung ra chiêu thức ấy nên lão không hề xoay người, mà đảo Hỗn Thiên Bổng ra phía sau, nhắm thẳng đầu Tô Vân.
Cùng lúc đó, đai đồng trên hai đầu Hỗn Thiết Bổng xoay tròn, sáu con vượn trắng lập tức lao ra.
Lão đã nhìn ra sơ hở của chuông vàng của Tô Vân.
Quả thực chuông vàng này phòng ngự rất mạnh, có thể đánh tan được chừng hai phần ba sức mạnh của kẻ khác, làm cho Tô Vân chỉ phải tiếp nhận một phần ba còn lại. Nhưng chiếc chuông vàng này cần quá trình, cần thời gian để làm được điều đó.
Mà thời gian này chính là bảy nấc đo trên chuông. Thời gian để vạch nấc tích tắc chuyển một vòng là một giây. Cũng có nghĩa, chỉ cần liên tục tấn công cùng một vị trí trong một giây đó, chuông vàng sẽ không kịp đánh tan đòn tấn công thứ hai. Và Tô Vân sẽ phải đón nhận toàn bộ sức mạnh của đòn tấn công đó.
Lúc này đây, Viên Tam tổ sư không chỉ chuẩn bị cho Tô Vân hai đòn tấn công, mà là bảy đòn.
Lão muốn đánh cho thiếu niên này thành bùn nhão.
Coong.
Đòn thứ nhất của lão đã đánh lên người Tô Vân, chuông vàng vang lên một tiếng thật lớn. Bề ngoài chuông rung lên, nấc độ tầng thứ bảy đang xoay tròn, ba trăm sáu mươi nấc nhanh chóng xoay được trên dưới trăm cái.
Viên Tam tổ sư quay đầu lại, nhe ra hàm răng nanh sắc nhọn, vô cùng hung ác.
Khi tầng tích tắc còn chưa quay xong hơn hai trăm nấc đo còn lại, đòn tấn công thứ hai, thứ ba, thứ tư, rồi thứ năm và thứ sáu của lão sẽ đánh hết lên người Tô Vân.
Đòn thứ hai của lão sẽ trực tiếp đánh vỡ xương sụn ở cổ họng của thiếu niên, khiến bảy đốt xương sống của hắn nát thành mảnh nhỏ.
Đòn thứ ba sẽ đánh nát đầu thiếu niên, đánh nát xương đỉnh đầu hắn, khiến não hắn thành hồ dán.
Đòn thứ tư sẽ tháo gỡ một cánh tay của hắn!
Đòn thứ năm...
Ngay khi Viên Tam tổ sư quay đầu, trong đầu của lão còn chưa tưởng tượng hết hiệu quả mà bảy đòn đánh này của mình giáng lên người Tô Vân, biến hóa chợt xuất hiện chỉ trong khoảnh khắc. Lão thấy khí huyết của Tô Vân trào ra, nghe thấy tiếng nổ vang như sóng biển vỗ lên bờ cát trong mạch máu của hắn.
Lão thấy nguyên khí của Tô Vân vì vận chuyển quá dữ dội mà trực tiếp phá tan toàn bộ lớp vải áo trên cánh tay phải của hắn.