Thư Quái Oánh Oánh lại nói:
- Vừa rồi ngươi nói với Nhân Ma, Hoàng Chung chỉ là một kích tầm thường của ngươi, ngươi mạnh nhất chính là kiếm thuật. Ta muốn xem kiếm thuật của ngươi.
Sắc mặt Tô Vân đỏ bừng, kinh ngạc nói:
- Là ta lừa nàng, kiếm thuật này thật ra không phải thần thông của ta...
Thư Quái Oánh Oánh nói:
- Học được chính là của ngươi. Ta cần tận mắt nhìn thấy kiếm thuật của ngươi.
Tô Vân cắn răng, ngồi trên chuông vàng, kể lại mọi chuyện quá trình mình học được Tiên Kiếm Trảm Yêu Long.
- Sở dĩ ta có thể học được chiêu kiếm thuật này, là bởi vì khi ta học Hồng Lô Thiện Biến, bắt gặp Tiên Kiếm chém giết Giao Long, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến cảnh chém giết Giao Long kia. Ta đã gặp không biết bao nhiên ác mộng, mơ thấy mình phảng phất hóa thành Giao Long chết dưới kiếm.
Hắn giấu đi chuyện Thiên Môn cùng Tiên Đồ, Thư Quái Oánh Oánh không truy hỏi, dù sao mỗi người đều có bí mật của mình.
Nàng chỉ coi như đang nghe chuyện cũ.
Tô Vân lại nói:
- Sau khi ta học được Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên, cũng mơ thấy mình hóa thành Yêu Viên, lúc độ kiếp bị tiên kiếm giết chết. Ta còn mơ thấy mình hóa thành Tất Phương, hóa thành Ứng Long, hóa thành Thao Thiết, hóa thành Cùng Kỳ. Nhưng dù hóa thành cái gì, đều không thể tránh được một kiếm đó. Dần dà, ta liền học được một chiêu kiếm thuật này, hơn nữa...
Sắc mặt Tô Vân trở nên cổ quái, gãi gãi đầu:
- Hơn nữa, hình như ta càng ngày càng tinh thông một chiêu này. Đây đại khái là bệnh lâu ngày thành nan y nhỉ?
- Nhưng khi ngươi thi triển một chiêu này vẫn cảm thấy thấy có một ngày ngươi sẽ tự mình đối mặt với thanh kiếm đó, ngươi không tránh khỏi chiêu này, cũng sẽ giống như Tiên Viên, Giao Long chết dưới kiếm. Phải không?
Thư Quái Oánh Oánh hỏi.
Tô Vân liên tục gật đầu.
Thư Quái Oánh Oánh đứng trên chuông vàng, đi tới đi lui quanh hắn, nói:
- Giấc mộng của ngươi có thể không phải là mộng, có lẽ ngươi đã mơ thấy thiên kiếp. Trong Văn Uyên Các có một vài cuốn sách rất cổ xưa, ghi lại rất nhiều chuyện thoạt nhìn không thể tưởng tượng nổi.
Nàng dừng bước, nghiêm túc nói:
- Trong Thập Dị Lục có viết một câu chuyện như vậy, ở thời kỳ thượng cổ, sau khi thế giới tan vỡ, có Yêu Long tu luyện tới cảnh giới cực cao, đột nhiên gặp phải đại kiếp nạn. Trong thiên kiếp xuất hiện một thanh Tiên Kiếm diệt sát Yêu Long.
Tô Vân giật mình, cảnh tượng này gần như giống hệt cảnh tượng hắn nhìn thấy ở Tiên Đồ!
- Trong Thập Di Lục cũng có câu chuyện tương tự, nói là tác giả Thập Di Lục nhặt được một tổ chim ở Tiên Sơn, trong tổ chim có một vị Thiền sư, rất nho nhã, nói chuyện phi phàm. Thiền sư kia nói với tác giả, hắn là Phượng Hoàng, hôm nay phải niết bàn phi thăng, tiến vào Tiên giới thành tiên. Sau đó tác giả đứng qua một bên quan sát. Nhưng mà lúc thiền sư đang niết bàn, đột nhiên thiên lôi xuất hiện, trong lôi quang có một thanh Tiên Kiếm từ trên trời giáng xuống!
Thư Quái Oánh Oánh ngưng trọng nói:
- Tác giả nhìn thấy, Thiền sư kia ở trong lôi quang hóa thành phượng hoàng bảy màu vỗ cánh mà lên, đánh vào Tiên Kiếm, chiến ba hiệp, Phượng Hoàng chết dưới kiếm. Tiên Kiếm bỏ đi, hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt của nàng càng thêm nghiêm túc, đột nhiên bay tới trước mặt tính linh Tô Vân, nâng mặt Tô Vân, nghiêm nghị nói:
- Ta nghi ngờ ngươi là yêu quái, hoặc là thần thú gì đó! Tương lai ngươi cũng phải gặp kiếp nạn, gặp phải thanh Tiên Kiếm kia!
Tô Vân bật cười, vẫy tay ngăn lại một cỗ phụ sơn liễn, nhìn về phía xa phu nói:
- Đi Cửu Nguyên học cung một chuyến.
Phụ sơn liễn khởi hành.
- Ngươi đừng cười, ta nghiêm túc!
Thư Quái Oánh Oánh tức giận nói:
- Nhân loại tu hành không có thiên kiếp, chỉ có yêu quái hoặc thần thú tu hành mới gặp được thiên kiếp. Ngươi mơ thấy những chuyện này, nhất định là bởi vì ngươi là yêu quái hoặc thần thú, chỉ là do ngươi không biết mà thôi.
Tính linh Tô Vân cười nói:
- Ta nghe người khác gọi một chiêu kiếm thuật àny của ta là Tiên thuật, vậy phải giải thích thế nào? Có thể dùng để đối phó Đệ Bình không?
- Đương nhiên!
Oánh Oánh nói:
- Mục đích của các công pháp, chính là bắt chước Tiên pháp, cố gắng đạt tới tu vi thần thông giống như tiên nhân. Nếu ngươi thật sự có thể thi triển Tiên thuật, đương nhiên là tốt nhất. Chẳng qua, ta còn cần phải xem chất lượng Tiên thuật của ngươi! Khi nào ngươi sử dụng chiêu đó cho ta xem thử.
- Nhanh thôi.
Tô Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói.
Tả Tùng Nham nhìn từ xa, chỉ thấy Tô Vân leo lên một phụ sơn liễn, đi ra ngoài học cung, sắc mặt không khỏi khẽ biến, vội vàng nói:
- Đồ Minh, Nhàn Vân! Nhanh lên! Đi qua hỏi! Tiểu tử này đi đâu vậy?
Hòa thượng Đồ Minh cùng Nhàn Vân đạo nhân đang muốn phi thân đi chặn phụ sơn liễn, Tả Tùng Nham đã nhẫn nại không được, một bước bước ra!
- Ầm ầm!
Trên bầu trời bộc phát ra một tiếng sấm, một cỗ cuồng phong thổi qua, Tả Tùng Nham biến mất!
Nhàn Vân và Đồ Minh đứng tại chỗ:
- Lão đại đứng đầu, rốt cục ngồi không yên!
Sát khí trong mắt Đồ Minh bắn ra bốn phía, thấp giọng nói:
- Nhàn Vân, gọi người!
Nhàn Vân đạo nhân vỗ cánh mà lên, ở giữa không trung hóa thành một con bạch hạc kêu lên một tiếng đi xa.
Tả Tùng Nham lửa giận ngập trời, xông về phía phụ sơn liễn, cắn chặt răng, thầm nghĩ:
- Tiểu tử thúi, thủy triều ngầm trong Sóc Phương thành bắt đầu khởi động, bảy đại thế gia đã bày ra thiên la địa võng nhằm vào chúng ta! Thủ tọa Truy Nguyên viện đã bị người dụ giết, ngươi còn định làm gì nữa?
- Không đúng!
Hắn đột nhiên dừng bước, sắc mặt âm tình bất định:
- Thượng sử không thể đơn giản như vậy! Mỗi hành động của hắn đều sâu không lường được! Hắn khẳng định sẽ không lỗ mãng làm việc! Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì...
Trong phụ sơn liễn, Tô Vân thản nhiên nói:
- Cửu Nguyên học cung là sản nghiệp của Văn gia, ta định đi bái kiến Văn gia một chút. Dù sao, người Văn gia muốn giết ta không ít. Đồng thời bái phỏng Thất đại thế gia một lần, kinh nghiệm chiến đấu hẳn là có thể so được với Đệ Bình chứ?