Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Mưa lớn tầm tã, trút xuống vực sâu trong động.
Tô Vân tung một chân đá bay Lâm Thanh Dật, đỉnh đầu đột nhiên không tự chủ được hiện ra một cái đại hoàng chung, tiếng chuông coong - vang lên một tiếng, hiện ra đủ loại lạc ấn, phá tan lực lượng đánh tới.
Lâm Thanh Thịnh lao nhanh một đường, tính linh thần thông hắn biến thành cổ cầm tung bay trước người, mười ngón tay trên hai tay Lâm Thanh Thịnh như bay, cầm âm mãnh liệt, một mạch đánh tới Tô Vân!
Hoàng chung trên đỉnh đầu Tô Vân chấn động không dứt, cả người bị chấn động bay ngược mà lên, đánh tới cánh cửa đỏ thắm kia.
Cùng lúc đó, Lâm Thanh Thịnh đạp bước, mấy bước đã đi tới trên vực sâu, lao nhanh trên không vực sâu, hai tay vung lên, cổ cầm bay lên.
Lâm Thanh Thịnh quát to một tiếng, tay phải đánh về phía trước, cổ cầm trên đỉnh đầu hắn nhất thời chấn động, ngũ âm mười hai luật điên cuồng biến hóa!
Tiếng đàn biến hóa kịch liệt, nhất thời đột phá phòng ngự của đại hoàng chung!
Đại hoàng chung có thể chống lại biến hóa một tích tắc thời gian, nếu như thời gian chiêu thức biến hóa còn ngắn hơn tích tắc, như vậy đại hoàng chung chỉ có thể chống đỡ được đòn thứ nhất, không ngăn được đòn thứ hai.
Lâm Thanh Thịnh điên cuồng, tiếng đàn liên tục, khoảng cách giữa các âm thậm chí không đến một tích tắc thời gian!
Hắn lần trước phụng lệnh Vũ Thần Thông chặn giết Tô Vân, nhưng mà khi đó hắn cũng không thi triển toàn lực, chỉ ra tay hời hợt đã đánh Tô Vân trọng thương.
Chẳng qua lần này, hắn vừa lên tới đã sử dụng tất cả lực lượng!
Thân thể Tô Vân chấn động mạnh, chỉ nghe bành bành bành từng tiếng vang trầm truyền đến, đánh hắn cho lảo đảo lui về phía sau.
Đột nhiên, cầm âm bộc phát, dồn dập không thở nổi, Tô Vân bay lên cao, một tiếng ầm vang đụng vào cửa son (chu môn) bên trong Long sào.
Cảm giác trong lòng Lâm Thanh Thịnh nặng nề, hắn liên tiếp công kích quả thực phá vỡ phòng ngự thần thông hoàng chung của Tô Vân, nhưng mà tiếng đàn rơi vào trên người Tô Vân lại không thể đánh phá phòng ngự thân thể của hắn!
Công kích liên tiếp vừa rồi thoạt nhìn để cho người ta hoa mắt, nhưng không có một kích để Tô Vân bị thương, thậm chí ngay cả dã hắn cũng không bị cắt ra một chút xíu!
- Chỉ qua mấy ngày mà thần thông cùng tu vi hắn đã tăng lên tới trình độ này? Ta không tin!
Lâm Thanh Thịnh giết vào chu môn sau Long sào, chiêu pháp đột nhiên trở nên phi thường cương mãnh, tiếng đàn thanh thúy, thường thường là hai tiếng ba tiếng chồng lên nhau, vì chính để đại hoàng chung của Tô Vân không cách nào chặn lại cầm âm công kích của tiếng thứ hai và tiếng thứ ba!
Phía sau, sĩ tử Lâm gia nhao nhao nhún người nhảy lên, hoặc thi triển thần thông, hoặc thi triển võ học, liên tục nhảy vọt, tiến đến cánh cửa đối diện.
Bất quá, tuy sĩ tử Lâm gia nhiều nhưng các sĩ tử khác càng nhiều, cũng nhao nhao nhảy lên, thử vượt qua vực sâu.
Trong vực sâu lúc đầu có lưu lại vô số phong ấn và cấm chế dùng để giết chết những người dám to gan ham muốn tài phú của Lâm gia.
Trừ cái đó ra, phong ấn và cấm chế còn có một tác dụng, chính là huyết tế.
Phàm là có người thử đi vào cửa thì phải đi qua vực sâu, không đi qua từ trên vực sâu sẽ xúc động cấm chế cùng phong ấn, chết oan chết uổng!
Tiên tổ Lâm gia lợi dụng tham lam trong lòng người để hoàn thành một bước cuối cùng của luyện bảo - huyết tế.
Nhưng làm người ta tuyệt đối không nghĩ tới chính là, quái thai như Linh Nhạc tiên sinh đến, chọc giận Lâm gia Lâm Tố Y, hai đại cao thủ chém giết, lăn vào vực sâu, xúc động không biết bao nhiêu phong cấm.
Hai người này đều là cường giả thành Sóc Phương, một người là nhị đương gia Lâm gia, nắm giữ thực quyền Lâm gia, một người bị người khác xem là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, làm thế nào cũng không giết chết - Linh Nhạc tiên sinh.
Những phong ấn cùng cấm chế kia rất khó giết chết bọn họ, lại bị bọn họ phá hủy không ít.
Càng làm cho người ta không nghĩ tới chính là, Linh Nhạc tiên sinh chiêu hắc, vận rủi cuồn cuộn, lại gọi lôi vân hàng kiếp linh binh đến, lôi vân đang điên cuồng bổ về phía phong ấn cùng cấm chế trong vực sâu, hủy hơn phân nửa phong ấn cùng cấm chế.
Cấm chế tiên tổ Lâm gia phong ấn bị xúc động, bia đá có khắc "Mở vì Thanh Dật " mới có thể hiện ra.
Bất quá, dựa theo thiết kế của tiên tổ Lâm gia, tấm bia đá này sẽ không bay lên từ trong vực sâu như thế sớm, mà phải chờ tới huyết tế xong, trọng bảo của Lâm gia có đầy đủ máu tươi hấp thụ, uy lực đạt đến viên mãn, bia đá mới có thể bay lên.
Đến lúc đó, Lâm Thanh Dật mở cửa bảo tàng, được trọng bảo, người khác sẽ nói, Lâm gia tích đức mới có phúc khí bậc này, người ta có tiền có thế là chuyện đương nhiên, người ta là thế gia nên đương nhiên, vừa được tên, lại được lợi.
Con cháu Lâm gia đi ra ngoài, trên mặt cũng có hào quang, trong lúc vô hình hơn người một bậc.
Tiếc rằng, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện biến số như Linh Nhạc tiên sinh!
Lại tiếc rằng, Tô Vân đánh chết Lâm Thanh Dật trước mặt mọi người, dùng thi thể Lâm Thanh Dật mở cửa!
Lần này, hào quang trên mặt không còn, danh cùng lợi cũng đều không!
Cảm thụ trong đó, chỉ có người của Lâm gia mới có thể nếm ra ngọt bùi cay đắng.
Máu Lâm Thanh Dật bôi lên cửa, tất cả phong ấn cùng cấm chế trong vực sâu trước cửa tiêu tán, bằng không, nếu phong ấn cùng cấm chế bộc phát, không biết sẽ phải chết bao nhiêu người. Nhưng mà hiện tại, vượt qua vực sâu đã không còn nguy hiểm.
Đột nhiên, lôi vân treo cao trên không vực sâu lại bổ một đạo thiểm điện vào bên thạch nhũ trên đỉnh động, ngàn vạn đạo ánh sáng vọt tới, hội tụ vào một chỗ, đánh vào chu môn bên trong Long sào.
Lâm Thanh Thịnh cùng Tô Vân vừa mới giết tới bên trong cửa, còn chưa thấy rõ cảnh tượng trong cửa đã nghe được một tiếng “ầm” vang vọng, trước mắt trắng lóa như tuyết, cho hai người đồng thời nhắm mắt.
Lâm Thanh Thịnh lâm nguy không loạn, từng dây đàn trên cổ cầm bay ra, đứng lại bốn phía, mượn tiếng đàn chấn động giải thích rõ phương hướng, thầm nghĩ.
- Lúc này ta và hắn đều không nhìn thấy gì, nhưng thần thông của ta có thể nghe âm thanh mà biết được vị trí. . .
Đúng lúc này, hắn cảm giác được Tô Vân tập kích!
Tô Vân vô cùng chuẩn xác tránh đi thần thông tất cả tiếng đàn của hắn, xâm nhập vào trước người hắn, Lâm Thanh Thịnh đã cảm nhận được cảm giác áp bách khi khí huyết cuồng bạo của Tô Vân đang phun trào mang tới!
Hắn dựa vào tiếng đàn định vị, không cần nghĩ ngợi, giơ tay lên ngăn cản, chặn lại một chưởng Tô Vân công tới.
Hai người va chạm tay, Lâm Thanh Thịnh lập tức cảm ứng được khí huyết Tô Vân vận chuyển dưới da thịt, giống như từng đầu từng đầu Giao Long đang lao nhanh dưới da thịt hắn, vọt tới mình!
Loại khí huyết này, loại thân thể này, bộc phát ra lực lượng, nhất định cực kì khủng bố!
- Lực bộc phát tu vi của ta không bằng hắn. . .