Trong lòng Tô Vân yên lặng nói.
Hắn đưa thân làm thí nghiệm lần này mặc dù nguy hiểm, nhưng để hắn nhìn ra tầm quan trọng của việc truy nguyên (ngọn nguồn).
Cho dù Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên cũng có tiềm lực rất lớn chờ đợi hắn đào móc.
Mà những công pháp khác, như Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên, có thể nghiên cứu Kim Viên độ kiếp, tăng lên uy lực công pháp. Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí Thiên, nếu như có thể nghiên cứu Chân Long thì có thể luyện thành Chân Long Ngâm, uy lực tự nhiên không thể so sánh nổi!
Lại như Nhật Nguyệt Điệp Bích Dưỡng Khí Thiên của Thánh công tử, nếu như có thể đi vào trên mặt trời, mặt trăng, kỹ càng nghiên cứu mặt trời mặt trăng, như vậy, uy lực môn công pháp này tăng lên, sẽ lớn như thế nào?
Đương nhiên, hắn cũng chỉ suy nghĩ.
Tô Vân phóng ra một bước về phía trước, thân hình rơi xuống dưới, nhưng chỉ rơi xuống một trượng, phía sau hắn, khí huyết hóa thành Giao Long nhô ra lợi trảo, bám trụ trên lầu cao.
Râu rồng tung bay, mũi chân Tô Vân đặt lên trên râu rồng, nhẹ nhàng mượn lực, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, trước mặt hắn là một tòa cung điện.
Toà thiên lâu này cao trăm trượng, có mấy phần bố cục tương tự cùng lầu cao đương đại, mỗi một tầng lầu đều là một tầng cung điện, lầu cao do tầng tầng cung điện điệp gia tạo thành.
Tại thời kỳ Thánh Nhân Nho gia đời thứ mười một, còn không có cao lâu như vậy, cho nên loại lâu này chỉ có thể tồn tại trong mộng cảnh của Văn thánh công.
Mà Thập Cẩm Tú Đồ chính là Linh giới trong mộng cảnh Văn thánh công luyện chế thành Tính Linh Thần Binh.
Tô Vân đi trong thiên lâu, trong lòng cảm khái, Thập Cẩm Tú Đồ là sức tưởng tượng đối với tương lai của Văn thánh công, hắn đi trong mộng cảnh Văn thánh công, thấy được hình thức ban đầu của thành trấn hiện tại, không thể không làm cho người thổn thức.
Cựu thánh mặc sức tưởng tượng tương lai, hôm nay đã thành hiện thực.
Đột nhiên, bên tai của hắn truyền đến thanh âm sàn sạt, trong lòng Tô Vân hơi run, tê cả da đầu, rùng mình, cơ hồ nhịn không được muốn quay người đào tẩu!
Âm thanh sàn sạt này đúng là âm thanh kỳ quái lúc hắn lần đi trong Táng Long lăng gặp được Toàn Thôn Cật Phạn nghe được!
Âm thanh sàn sạt xuất hiện, cho thấy trong toà thiên lâu này không phải sĩ tử, mà là Nhân Ma!
Sinh vật cường đại mà hắn tuyệt không có khả năng chiến thắng!
Nhân Ma!
Bên ngoài có nhiều cao thủ như vậy, vì cái gì Nhân Ma còn dám xuất hiện?
Không đúng, không đúng! Thật là Nhân Ma sao? những nơi Nhân Ma đi qua một mảnh tàn sát, nhưng lần đại khảo này cũng không máu chảy thành sông!
Chẳng lẽ ngũ giác lục giác ta bị che đậy? Kỳ thật sĩ tử ta đánh bại trong đại khảo đều đã chết hết, kỳ thật dưới chân ta máu chảy thành sông, trên tay dính đầy máu tươi?
Trong lòng Tô Vân không tự chủ sinh ra sợ hãi, vội vàng điều động khí huyết của mình, lớn mạnh giác quan mình cảm ứng bốn bề thế giới.
Hắn thậm chí nhắm mắt lại lấy khí huyết cảm ứng chung quanh, nhưng hết thảy bình thường cũng không khác biệt gì.
Nhân Ma tại thời kỳ nhỏ yếu am hiểu ngụy trang, am hiểu mê hoặc nhân tâm, bọn nó bốc lên giết chóc, thậm chí người bị ký sinh cũng không biết mình đã bị ký sinh, thẳng đến ý thức bị thay thế triệt để.
Tô Vân kiểm tra từ đầu đến cuối không ra dị dạng, lấy lại bình tĩnh, kiên trì tiếp tục đi lên phía trước.
Hắn còn có cơ hội.
Cho dù là Nhân Ma, dưới cảnh giới giống nhau cũng chưa chắc có thể phá vỡ một kiếm kia!
Tiên Kiếm vừa ra, đánh đâu thắng đó, không có đối thủ!
Âm Thanh sàn sạt dần dần trở lên rõ ràng, ngày càng rõ ràng, cuối cùng biến thành một âm thanh êm ái giống như thiếu nữ.
- Tiểu mù lòa Thiên Môn trấn, ngươi đã đến. . . Đến rồi. . . Đến rồi. . .
Hồi âm truyền vang bên tai hắn giống như lá rụng, từ bên tai của hắn bay tới trong đầu, lại từ não hải bay tới trong lòng, từ từ lắng đọng dưới đáy lòng.
Tô Vân bất vi sở động, đi vào cung đình, trước mắt là từng màn lụa mỏng, tung bay theo gió.
Bước chân Thiếu niên trầm ổn, đưa tay đẩy màn lụa ra, không ngừng tiến lên, trong hành lang thanh đăng treo đầy trên vách tường, chiếu sáng con đường, lại hướng về trước, chính là chính đường của thâm cung.
Tô Vân đi vào chính đường, ngẩng đầu liền gặp một thiếu nữ áo đỏ nghiêng nghiêng nằm trên bảo tọa cung điện, tay phải chống cằm, nghiêng đầu nhìn tới hắn.
Ống tay áo thiếu nữ kia thật dài trải trên mặt đất, đỏ tươi như máu.
- Ta gọi Ngô Đồng.
Trên hai chân thiếu nữ kia đeo vòng bạc, vòng trên treo ba chuông vàng nhỏ, mỗi cái cỡ trứng chim cú.
- Chờ ngươi rất lâu.
Nàng nâng chân phải lên, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, trên chân không giày, năm ngón chân nhếch lên, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất.
Chân của nàng trắng giống như trong suốt, phảng phất do bạch ngọc điêu khắc mà thành, nếu như nhìn kỹ, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ xíu bên trong.
- Giữa mùa đông, Ngô Đồng cô nương ngươi không lạnh sao?
Tô Vân cười nói, trên mặt treo tươi cười xán lạn theo thói quen.
Đây là dáng tươi cười của tiểu tử mù lòa, dùng để che giấu bất lực cùng sợ hãi của mình.
Hắn tự nhiên nhận ra nữ hài này.
Thiếu nữ áo đỏ này, chính là thiếu nữ hắn nhìn thấy trên đỉnh đầu Toàn Thôn Cật Phạn - Tiêu Thúc Ngạo thời điểm hắn đi vào Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ!
Trong lúc vô tình, thiếu nữ liếc thấy hắn, lại không nghĩ rằng trong quyết đấu sau cùng gặp được nữ hài này!
- Không lạnh.
Nữ hài trên bảo tọa buông hai chân xuống, đứng dậy, đi về phía hắn, nói khẽ.
- Thân thể của ta, lúc đầu rất lạnh.
Chân trước nàng theo thói quen chạm đất, ngón chân tuyết trắng rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng chạm mặt đất, bàn chân mới có thể hoàn toàn chạm đất.
Tô Vân dời ánh mắt từ trên hai chân của nàng, lung lay đầu.
Từ khi nữ hài này tiếp cận, khí huyết áp bách càng ngày càng mạnh, trước mắt của hắn, lạc ấn Thiên Môn trấn lại lần nữa xuất hiện, cột nước Bắc Hải, bầu trời có một thế giới khác, cùng quang mang của thanh Tiên Kiếm kia!
Một màn này lại chiếm cứ tầm mắt của hắn, Tiên Kiếm lạc ấn lại lần nữa ngăn chặn đồng tử của hắn.
Hắn lại thành mù lòa, nhìn không thấy sự vật bốn phía.