Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Tô Vân cảnh giác liếc Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu cùng thiếu nữ Ngô Đồng.
Hai người này đều không phải đèn cạn dầu, một cái là ngụy quân tử, một cái là Nhân Ma phục sinh, nếu như trở thành sĩ tử Văn Xương học cung, còn không trêu Văn Xương học cung gà chó không yên?
Lý Trúc Tiên thì hung tợn nhìn hắn, hiển nhiên còn nhớ hắn giẫm váy mình, làm hại mình bị người đánh chết.
Tô Vân cảm giác được ánh mắt của nàng, quay đầu mỉm cười thân thiện, thầm nghĩ.
-Trúc Tiên cô nương có Lý Mục Ca chiếu cố, hẳn không có nguy hiểm.
-Cười cũng vô dụng!
Lý Trúc Tiên hừ một tiếng, mặt vặn qua một bên, thầm nghĩ:
-Ta sinh khí không dể dỗ dành đâu!
-Tốt!
Đồ Minh hòa thượng cười tủm tỉm nói:
- Bốn vị có thể trở thành sĩ tử Văn Xương học cung, là may mắn của Văn Xương học cung.
Diệp Lạc công tử ho khan một cái:
-Đại sư, không phải bốn vị, là năm vị, ta cũng ghi danh Văn Xương học cung!
Đồ Minh hòa thượng có chút không vui, Diệp Lạc công tử thi một điểm, hắn cũng sẽ không cự tuyệt, dù sao Văn Xương học cung chỉ có thể ở phía sau học cung khác tuyển bạt sĩ tử, sĩ tử có thể thi một điểm hai điểm là tốt rồi.
Nhưng mấu chốt là vị Diệp Lạc công tử này không có một điểm!
Mà bên cạnh hắn còn có mười mấy hai mươi vị sĩ tử trợ thi, vậy mà còn có thể thi thành dạng này!
Nhàn Vân đạo nhân ha ha cười nói:
-Văn Xương học cung hữu giáo vô loại, bất luận ngươi là ai, đều có thể cầu học. Lại nói, Diệp gia mở nhà máy lưu ly, đặc biệt có tiền, nếu quyên cho chúng ta một tòa lâu. . .
Diệp Lạc công tử ủng hộ, nói:
-Ta là đồng học cùng hạng thứ nhất, thứ hai, thứ ba đại khảo, đồng học đệ tử Thánh Nhân, lần này về nhà, lão cha không những sẽ không đánh chết ta, ngược lại sẽ cực kì ca ngợi ta! Quyên một tòa lâu dễ nói!
Đồ Minh hòa thượng ẩn ẩn sầu muộn, nói nhỏ:
-Đạo sĩ, Nhân Ma cùng đệ tử Thánh Nhân đều vào, Văn Xương học cung chúng ta đè ép được sao?
-Chúng ta tự nhiên không ép được, nhưng lão đại đè được.
Nhàn Vân đạo nhân tươi cười, thấp giọng nói:
- Giao cho phó viện trưởng đau đầu đi.
Văn Xương học cung đón đầu ngọn gió, tự nhiên gây nên oanh động một phen, trên bình đài phi thường náo nhiệt. Tứ đại học cung bày xuống yến hội tại Thần Tiên cư, xin mời những sĩ tử này ăn cơm tối.
Tô Vân tìm được bọn người Hoa Hồ, lúc này mới yên lòng, mấy người bụng đói kêu vang, ăn vài thứ nhét liền đầy bao tử.
Yến hội kết thúc, bọn hắn đang định rời đi, bên tai Tô Vân đột nhiên truyền tới thanh âm quen thuộc:
-Vân, Hồ, không cần vội vã rời đi, chúng ta nói một chút.
Bọn người Tô Vân, Hoa Hồ vừa mừng vừa sợ, vội vàng xoay người:
-Tiên sinh!
Cầu Thủy Kính không kinh hỉ, sắc mặt vẫn như thường , nói:
- Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta tìm một chiếc xe, từ từ nói chuyện.
Tô Vân xưng phải, ôm Thanh Khâu Nguyệt, đặt tiểu nữ hài ở đầu vai chính mình, tay trái nắm Ly Tiểu Phàm tay phải nắm Hồ Bất Bình, bước nhanh đuổi theo hắn, Hoa Hồ cũng bước nhanh đuổi theo.
Số lượng sĩ tử trên bình đài quá nhiều, bọn hắn thật vất vả xuyên qua đám người, đi trên vân kiều, khắp nơi đều là sĩ tử chờ xe, còn có tây tịch tiên sinh cùng bộ khoái duy trì trật tự.
Có người cao giọng nói.
- Yêu ma Thiên Thị viên khu không người xâm lấn, mọi người không cần vội vã rời đi, chờ nhiều người đi cùng! Còn có, nhất định phải có tiên sinh hoặc bộ khoái tọa trấn mới có thể đi!
Bọn người Tô Vân đi theo Cầu Thủy Kính, lúc này một con cự điểu chở lầu nhỏ hai tầng đi tới, Lý Trúc Tiên trên lầu đẩy cửa sổ ra, hai tay chống cằm, cười nói.
-Muốn lên không? Chúng ta thiếu một vị lão sư tọa trấn.
Thiếu nữ này giận nhanh, hết giận cũng nhanh, sớm đã không tức giận.
Bọn người Tô Vân đi qua, Cầu Thủy Kính một bước đi vào lầu hai, chỉ thấy lầu hai còn tinh xảo hơn lầu một rất nhiều, kim lũ ngân thác, noãn ngọc ôn hương.
- Bốn người các ngươi lui xuống, ta cùng bọn hắn nói chuyện.
Cầu Thủy Kính nói hướng bọn người Lý Trúc Tiên, Thanh Khâu Nguyệt.
-A!
Lý Trúc Tiên nhu thuận lên tiếng, quay người xuống lầu, đợi xuống dưới lầu, lúc này nàng mới tỉnh ngộ lại:
- Không đúng! Đây là xe của ta, vì sao đuổi ta xuống?
Khí huyết Cầu Thủy Kính khẽ động, hình thành một cái lồng, phong bế lầu hai, dò xét Tô Vân cùng Hoa Hồ, lộ ra tươi cười:
-Từ biệt nửa năm, các ngươi đều rất không tệ. thành tích của Thanh Khâu Nguyệt Ly Tiểu Phàm cũng rất tốt, sau khi ta đi các ngươi có thể tu luyện tới trình độ này, vượt quá dự liệu của ta.
Hoa Hồ cảm kích từ đáy lòng, khom người nói:
-Tiên sinh có phương pháp giáo dục.
Cầu Thủy Kính lắc đầu:
- Ta cũng không dạy bảo các ngươi cái gì. Các ngươi cho ta tiền, ta dạy các ngươi mười ngày, có thành tựu gì cũng đều là tạo hóa của các ngươi, không liên quan gì đến ta.
Tô Vân nhớ tới viên tiền ngũ thù kia, trong lòng ấm áp:
- Lão sư. . .
Cầu Thủy Kính đưa tay, ngừng hắn, nói:
- Ta không phải lão sư của các ngươi, Dã Hồ tiên sinh mới xứng đáng tên tuổi lão sư này, ta đảm đương không nổi. Đúng rồi, tại sao Tả Tùng Nham lại nghĩ lầm các ngươi là sĩ tử Thiên Đạo viện cùng sứ giả Đại Đế?
Tô Vân nói chuyện tiền căn hậu quả này, lại lấy ra mấy khối Thiên Đạo viện lệnh bài mình lấy được tại Táng Long lăng, nói.
-Hắn hiểu lầm, hẳn do mấy khối lệnh bài này, mấy khối lệnh bài này từ Táng Long lăng.
Cầu Thủy Kính nghẹn họng nhìn trân trối, qua nửa ngày mới phun ra một ngụm trọc khí, dở khóc dở cười.
-Tùng Nham gia hỏa này, thông minh quá mức. Bất quá hiểu lầm này đối với ngươi mà nói là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, chính ngươi coi chừng.
Tô Vân thận trọng nói.
- Ý của tiên sinh là?
-Ngươi giả mạo thượng sứ, tình cảnh rất hung hiểm, trong thành Sóc Phương có rất nhiều người không hy vọng khâm sai hoàng đế sống đi ra Sóc Phương.
Cầu Thủy Kính lật mấy khối Thiên Đạo viện lệnh bài kia, nói.
-Vừa rồi ta mở miệng trước mặt phó viện trưởng tứ đại học cung cùng tây tịch bảo vệ ngươi, nói ngươi không phải Nhân Ma. Nhưng ta là lão sư Đại Đế, lại từng nhậm chức tại Thiên Đạo viện, ta bảo toàn ngươi, sẽ để cho người hữu tâm hoài nghi thân phận của ngươi. Rất nhanh sẽ có người thăm dò ngươi, thậm chí lấy tính mạng ngươi.
Tô Vân giật mình, thử dò xét nói.
-Nhưng ta cũng không phải thượng sứ, thượng sứ sẽ bảo hộ ta hay không?
Cầu Thủy Kính mỉm cười nói.
-Ngươi không cần nhìn ta, ta cũng không phải thượng sứ. Sóc Phương thành có thượng sứ hay không, thượng sứ là ai, ta hoàn toàn không biết.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.