- Vừa rồi ta cảm giác được tâm ma của Diệp Lạc công tử bất chợt tăng mạnh, thiếu chút nữa đạo tâm tan vỡ, sau đó tâm ma lại đột nhiên tán đi, tu vi tâm cảnh cũng bởi vậy mà tăng lên không ít.
Thiếu nữ Ngô Đồng đi tới bên cạnh Tô Vân, nhìn bóng lưng Diệp Lạc công tử đi xa, khó hiểu nói:
- Đạo tâm của một người sao lại đột nhiên đọa thành ma, lại đột nhiên thăng hoa đến cực điểm? Đạo tâm của con người sau khi sụp đổ, chỉ có thể tan rã, hoàn toàn không thể gượng dậy...
Loại tình huống này nàng nàng gặp rất nhiều, ví dụ như Đồng Khánh La trong Kiếp Hôi thành, từng bước từng bước sa đọa thành ma.
Nhưng còn người giống Diệp Lạc công tử, từ sa đọa thăng hoa đến độ cao cao hơn, rất là hiếm thấy.
Tô Vân dịu dàng nhìn nàng, giống như nhìn Thanh Hồng Cua đang di chuyển, trên người mọc đầy Thanh Hồng Tệ, thản nhiên nói:
- Ta dạy cho hắn một bài học, hắn liền tỉnh ngộ, nói muốn bỏ tiền ra giúp chúng ta tu sửa Truy Nguyên viện. Ngô Đồng, nếu ta dạy ngươi một bài học, nói không chừng ngươi sẽ không còn là Nhân Ma nữa.
Thiếu nữ Ngô Đồng liếc hắn một cái, phong tình vạn chủng.
Tô Vân bị ánh mắt của nàng đảo qua, lập tức thiên địa bốn phía đều biến mất, trong mắt chỉ còn lại một mình Ngô Đồng, lụa đỏ phía sau thiếu nữ kia giống như một cây cầu vồng trải đầy bầu trời.
- Đại sư huynh không nên đắc ý vênh váo, ta thật sự cũng không bại bởi ngươi, bản lĩnh chân chính của ta còn chưa sử dụng đâu.
Thiếu nữ Ngô Đồng đi chân trần, giẫm lên lụa đỏ đầy trời cất bước đi về phía hắn, nhẹ giọng nói:
- Ngươi, hiện tại, chỉ có thể tiếp được một kích tầm thường của ta mà thôi.
Tô Vân nhớ tới Táng Long Lăng, lúc hắn và đám ngươi Hoa Hồ đào ra hài cốt chân long nhìn thấy những vết thương kia, trong lòng lạnh lẽo.
Hắn vận chuyển khí huyết trong cơ thể, đột phá ảo cảnh do thiếu nữ Ngô Đồng tạo thành, lụa đỏ đầy trời cùng thiếu nữ Ngô Đồng đều biến mất, chỉ thấy Ngô Đồng đứng bên cạnh hắn cách đó không xa.
- Ngươi có thể dùng tay không giết Chân Long, ta đương nhiên vô cùng bội phục. Nhưng thần thông ta vận dụng để đánh bại ngươi mới là thần thông chân chính của ta, đồng thời cũng là một kích tầm thường của ta mà thôi.
Tô Vân nhắc nhở:
- Ngươi phải biết, ta mạnh nhất vẫn là kiếm thuật.
Trong lòng Thiếu nữ Ngô Đồng trở nên nghiêm nghị, nhớ tới một kiếm của hắn, hừ một tiếng, đột nhiên lại tò mò nói:
- Rốt cuộc ngươi giấu ai trong linh giới thế? Cho ta một cảm giác rất quen thuộc, có phải là một nhân vật đã chết trong tay ta khi xưa không?
Tô Vân không trả lời, nói:
- Ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Nhân tiện, nhớ trả lại tiền.
Thiếu nữ Ngô Đồng nhìn theo hắn đi xa, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên phụt cười nói:
- Chết ở trong tay ta, hiển nhiên là đấu không lại ta. Không cần phải lo lắng.
Trong linh giới của Tô Vân, Thư Quái Oánh Oánh ngồi trên chuông vàng, quan sát các loại dấu ấn trên chuông, nói:
- Tô sĩ tử, không thể xem nhẹ, khinh thường người của Truy Nguyên viện.
Tính linh của Tô Vân gật đầu:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không khinh thường Nhân Ma. Có thể một mình giết chết Chân Long, chỉ sợ còn mạnh hơn cả Thánh nhân Nguyên Đạo cảnh, dù đã chết một lần cũng không thể coi thường!
- Ta không chỉ nói Nhân Ma, còn có Diệp Lạc.
Thư Quái Oánh Oánh chui vào bên trong Hoàng Chung, nói:
- Hắn nhập học Thiên Đạo viện sớm hơn ngươi, có thể một mình đảm đương vị trí Khâm sai ở Sóc Phương, đương nhiên có chỗ đặc biệt, hắn có thể làm bàn đạp để ngươi khiêu chiến hai vị Đế Sư. Ngoại trừ Diệp Lạc ra, ngươi nhất định cũng phải đánh cùng Bạch Nguyệt Lâu một trận! Hắn là phương tiện để ngươi hiểu rõ hai đại Đế Sư.
Tô Vân cũng theo nàng chui vào bên trong chuông vàng.
Cấu tạo bên trong chuông vàng này hắn rất quen thuộc, các bánh răng đều được hắn tỉ mỉ tạo ra, mới khiến cho Hoàng Chung vận chuyển không loạn.
Thư Quái Oánh Oánh không nhìn cấu trúc bánh răng, mà là dấu ấn trên vách tường bên trong.
Dấu ấn trên chuông vàng chia làm hai tầng bên trong và bên ngoài, tầng ngoài là Giao Long Ngâm, Nhật Nguyệt Điệp Bích và ba mươi sáu loại tán thủ các võ học khác, mà bên trong lạc ấn là Ứng Long, Thao Thiết và các loại đồ án khác.
- Kỹ xảo chiến đấu của ngươi thua Đế Bình rất nhiều. Sau khi ngươi nắm giữ thần thông Uẩn Linh cảnh lại chinh chiến quá ít, Đế Bình là nhân vật thiên tài trải qua tuyển chọn đẫm máu, quật khởi từ bên trong thế gia!
Thư Quái Oánh Oánh không biết lấy từ đâu ra một quyển sách, đi tới giữa bánh răng, vừa quan sát, vừa viết vẽ trên sách, nói:
- Kinh nghiệm chiến đấu quá ít, sẽ dẫn đến ngươi rất có khả năng xuất hiện sơ hở mà ngươi không biết. Vì vậy, ngươi cần phải chiến đấu! Kích thước tối ưu của chuông vàng cần phải được đo trong trận chiến!
Trong lòng Tô Vân khẽ động, tràn đầy tin tưởng nói:
- Cái này, ta có biện pháp giải quyết! Hiện tại ta không thiếu nhất, chỉ sợ chính là chiến đấu sinh tử..
Hắn đi ra ngoài, tính tiếp tục đàm luận với Thư Quái Oánh Oánh.
Thư Quái Oánh Oánh mang theo sách vốn đi ra ngoài, trôi nổi trước chuông vàng, nói:
- Còn nữa, công và pháp của ngươi vẫn không thành hệ thống, trên chuông vàng có rất nhiều chỗ trống. Ta sẽ giúp ngươi sửa sang lại một chút kiến trúc thần thông và kiến trúc võ học trên chuông vàng của ngươi, sau đó từ trong công pháp Trúc Cơ của Văn Uyên Các, tìm ra sáu loại võ học cơ bản thích hợp nhất cho ngươi.
- Sáu loại võ học cơ bản này, có thể lấp đầy chuông vàng của ngươi khi đột nhiên phóng to, làm cho cơ sở của ngươi trở nên hoàn mỹ. Nền tảng hoàn hảo, nội tình càng sâu.
Oánh Oánh khép sách lại, nghiêm túc hỏi:
- Sáu loại võ học cơ bản này, ta muốn ngươi tu hành hoàn tất trong một ngày, làm đến trình độ in dấu lên chuông vàng! Ngươi có thể làm được không?
Tô Vân gật đầu:
- Không cần phải nói!