- Cho đến khi ta nhìn thấy hành động những ngày này của ngươi, ta mới nghĩ thông suốt.
Diệp Lạc công tử thật lòng tán thưởng nói:
- Tâm cơ ngươi thật sự quá đáng sợ, quá khủng bố.
Tô Vân mờ mịt, không biết vì sao hắn lại nói như vậy.
- Bệ hạ thật sự là thánh minh! Hắn chọn ngươi làm thượng sứ thứ hai, thật sự là quyết định vô cùng anh minh!
Hai người sóng vai mà đi, Diệp Lạc công tử nói:
- Diệp gia là lão thế gia, lai lịch lâu dài, so với các thế gia mới nổi như Lâm, Chu, Lục, Văn, Điền, Võ, Đồng. Các thế gia mới nổi dã tâm bừng bừng, lão thế gia thì trải qua sóng to gió lớn, phải trầm ổn hơn rất nhiều, bệ hạ càng tín nhiệm lão thế gia. Ta thuở nhỏ thông tuệ, mười hai tuổi đã thi vào Thiên Đạo viện, mà những người khác ở tuổi của ta còn đang đọc canh tự.
Hắn có chút kiêu ngạo, nói:
- Diệp gia ta có lão sư riêng dạy tốt nhất, có điều kiện tốt nhất, ta ngoại trừ có thể học được những thứ trong canh tự dạy, còn có thể học được những thứ không dạy trong cau tự! Lúc ta mười một tuổi đã giúp cha ta xử lý việc làm ăn của Lưu Ly xưởng, giúp Lưu Ly xưởng của ông sinh lợi nhuận. Ta nhìn những người xong quanh, thậm chí chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu thấu suy nghĩ của bọn họ, đây chính là sự khác biệt giữa người thông minh và người thường! Cho đến khi ta gặp ngươi!
Hắn nhìn Tô Vân thật sâu, thở dài:
- Lần đầu tiên ta gặp ngươi, cảm thấy ngươi chính là một tên ngu xuẩn. Ngươi biết rõ Cừu Thuỷ Kính đắc tội bệ hạ, hết lần này tới lần khác còn thân thiết với hắn, đắc tội bệ hạ, lại bại lộ chính mình. Sau đó ta nghĩ thông suốt đây ngược lại là kế sách tự bảo vệ mình. Vào thời điểm đó, ta nghĩ rằng ngoài ngươi ra, ta cũng có thể làm điều đó. Nhưng khi ngươi nhổ Kiếp Xám xưởng, đại phá Kiếp Hôi thành về sau, ta liền có vài phần ngưỡng mộ đối với ngươi.
Tô Vân chớp chớp mắt, muốn khiêm tốn vài câu, lại không biết nên nói như thế nào.
- Ngươi đại phá Kiếp Hôi thành, khiến Đồng gia chuyển công thành thủ, chịu thiệt thòi lớn, bị bại lộ, lại để cho các thế gia khác đến phân chia lợi ích của Đồng gia Kiếp Xám xưởng, mọi cử động của Đồng gia ở Kiếp Hôi thành đều bại lộ trước mắt các đại thế gia. Đó chính là chỗ cao minh của ngươi!
Diệp Lạc công tử giơ ngón tay cái lên, khen ngợi:
- Ta tự hỏi mình mưu trí thâm trầm, dò xét rất nhiều bí mật, nhưng ta càng biết nhiều, càng không dám động. Duy chỉ ngươi đao to búa lớn, liên tục những bước đi thần kỳ, làm ta cũng phải trợn mắt nhìn, chỉ có thể thán phục!
Tô Vân suy nghĩ một chút, đêm mình thám hiểm Kiếp Hôi thành, hình như không hề nghĩ nhiều như vậy.
- Lúc ấy, Đồ Minh đại sư hỏi ta có muốn đi điều tra án hay không, ta đành phải kiên trì đi Kiếp Xám xưởng một chuyến, ta cũng không biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng lời này nói ra, có lẽ Diệp Lạc cũng không chịu tin.
Diệp Lạc công tử tiếp tục nói:
- Sao khi ngươi đại phá Kiếp Hôi thành, lại phá Lôi Kích cốc của Lâm gia, tự đẩy mình đến đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu của bảy đại thế gia Sóc Phương! Đây lại là một hành động vô cùng ngu xuẩn!
Hắn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lùng:
- Thân là thượng sứ, thân mang mật lệnh của đại đế, việc quan trọng nhất không phải là phá án, mà là bảo toàn bản thân! Nhưng ngươi vì phá án, lại phấn đấu liều lĩnh không sợ chết, khiến ta phải lo lắng cho ngươi không ít, lại thầm hận ngươi ngu xuẩn. Nhưng mà cho đến khi lão đại ra tay...
Hắn đột nhiên trở nên có vài phần thất hồn lạc phách, lẩm bẩm nói:
- Lúc này ta mới hiểu được thâm ý ẩn chứa sau hành vi của ngươi, ta mới biết chênh lệch giữa ta và ngươi lớn bao nhiêu...
Tô Vân nhịn không được nói:
- Diệp Lạc công tử, thật ra ta đi, cũng không có...
- Ngươi không cần phải giải thích! Hành động của ngươi, ta có thể hiểu được!
Diệp Lạc công tử giơ tay lên, cắt ngang lời hắn, ngạo nghễ cười, tự phụ vạn phần:
- Nếu ta không hiểu hành động của ngươi, vậy thì quá hổ thẹn với sĩ tử Thiên Đạo viện, thẹn là người thừa kế đời này của Diệp gia, thẹn với liệt tổ liệt tông! Tất cả những chuyện này, thật ra đều phải bắt đầu từ lúc ngươi vừa mới vào thành, ngẫu nhiên gặp Lý công tử Lý Mục Ca của Sóc Phương Hầu gia! Đương nhiên, đây căn bản không phải là ngẫu nhiên gặp gỡ, mà là sớm đã có kế hoạch!
Tô Vân càng thêm kinh ngạc.
- Ngươi không chỉ kéo Sóc Phương Hầu vào, hơn nữa còn mượn Kiếp Hôi Quái náo động cùng Đồ Minh đại sư, mượn cơ hội này liên lạc với lão đại đứng đầu!
- Ngươi không phải trực tiếp đi con đường quan trường, mà chọn con đường không ai ngờ tới, sau khi nói chuyện cùng với lão đại đứng đầu, tam giáo cửu lưu, cao thủ giang hồ mười bảy châu một trăm lẻ tám quận Sóc Bắc, tất cả đều nghe ngươi điều khiển! Trong lúc bất tri bất giác, ngươi đã được thế lực khổng lồ nhất thế giới ngầm làm hậu thuẫn!
- Thất đại thế gia ra tay với ngươi, ngươi cũng nhân cơ hội thể hiện thực lực và thế lực của ngươi với đồng minh tiềm năng của ngươi! Trận chiến Vân Kiều, cánh ngươi đã thành, làm cho minh hữu tiềm năng của ngươi động tâm, cảm thấy có thể liên thủ với ngươi!
- Cho nên, ngươi lấy chính mình làm trung gian, khiến Cừu Thuỷ Kính, lão đại đứng đầu và Tiết thánh nhân không có khả năng xuất thủ bắt tay nhau hình thành một đồng minh! Ba người bọn họ, không có khả năng tạo thành một đồng minh, nhưng bởi vì ngươi xuất hiện, bọn họ rốt cục cũng liên thủ!
Tô Vân ngây người, phải giải thích như thế nào đây?
- Đến khu không người cũ, Tiết thánh nhân bị thương, ngươi cõng Tiết thánh nhân, tìm lương y cho hắn. Tiết thánh nhân liền có liên quan đến lão đại! Lục Lâm lão đại làm sao có thể liên thủ với Thánh nhân danh khắp thiên hạ, nhưng chính là bởi vì hành động này của ngươi này, làm cho chuyện không có khả năng trở thành có thể!
- Đến lúc này, hai cánh ngươi đã đủ, đại thế đã thành, địa vị ngang với thất đại thế gia!
Diệp Lạc công tử lạnh nhạt cười, ngạo nghễ nói:
- Tô thượng sứ, ta đoán đúng không?
Hắn không đợi Tô Vân trả lời, đột nhiên trở nên suy sụp tinh thần, mất mát nói:
- Nhưng toàn bộ những gì ngươi làm, sau khi ta phân tích suy nghĩ mới hiểu được vì sao ngươi phải làm như vậy. Chênh lệch giữa ta và ngươi thật sự quá lớn, mọi chuyện sau khi xảy ra ta mới hiểu, còn những chuyện trước, ta căn bản nghĩ không ra ngươi muốn làm cái gì...
Trong lòng Tô Vân đột nhiên than thở không thôi, thầm nghĩ:
- Người thông minh như Diệp Lạc công tử này sống thật mệt mỏi, suy nghĩ nhiều quá.
Diệp Lạc công tử tựa như gà trống bị đấu bại, hai mắt vô thần nói:
- Ta điều tra lâu như vậy, chỉ thấy được nguy hiểm, chỉ thấy được mình hơi động một chút, là có thể tan thành xương nát thịt, là có thể khiến Diệp gia cũng tan xương nát thịt. Nhưng ngươi thì khác, ngươi kết hợp các lực lượng khác để tạo thành một lực lượng chống lại thất đại thế gia. Ta không bằng ngươi...