Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cộp cộp.

Tiếng quải trượng gõ xuống đất truyền tới, lão hồ ly màu vàng dạy học kia chống quải trượng đi ra, từ trong khoang miệng truyền ra giọng nói già nua.

- Khách quý đường xa tới đây, đã không nghênh tiếp được, xin thứ tội.

Dứt lời, lão hồ ly sầm mặt xuống, nói với đám tiểu hồ ly.

- Tan học, trời tối rồi, các ngươi mau về nhà đi.

Đám tiểu hồ ly lập tức giải tán.

Cầu Thủy Kính đưa mắt nhìn thiếu niên mù kia, đã thấy thiếu niên tuy mù, nhưng dường như có thể nhìn rõ bốn phía. Hắn khẽ khom người vái chào ông và đám sĩ tử, rồi theo đám hồ ly kia rời khỏi trường tự bị bỏ hoang.

Cầu Thủy Kính cảm thấy kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn bóng lưng thiếu niên kia, khuôn mặt đầy vẻ suy tư.

- Hắn tên Tô Vân.

Lão hồ ly kia ho khan một tiếng, giơ tay lên, dẫn Cầu Thủy Kính vào nội đường, nói.

- Người Thiên Môn trấn ở Thiên Thị viên này, năm nay mười ba tuổi. Lúc Tô Vân bảy tuổi, nhà xảy ra biến cố, mắt bị mù mà không rõ vì sao, thật đáng thương. Nhưng hắn là một đứa bé hiếu học, có một ngày đi tới chỗ này của ta, nghe thấy tiếng đọc sách thì không đi nữa, cứ đòi nghe giảng. Ta thấy hắn hiếu học, vì thế đã cho hắn ở lại.

Cầu Thủy Kính ồ một tiếng, thản nhiên nói.

- Hắn là người của Thiên Môn trấn? Theo ta được biết, trấn đó của Thiên Thị viên đã sớm không còn người sống. Không chỉ Thiên Môn trấn này không còn ai, ngay cả phạm vi trăm dặm xung quanh trấn này cũng không có người.

Lão hồ ly dừng lại, nghiêng đầu nhìn Cầu Thủy Kính, lão mỉm cười, chòm râu khẽ rung rung.

- Những gì tiên sinh nghe được quá nửa là lời đồn.

Cầu Thủy Kính quan sát nội đường, chỉ thấy trên chính đường có treo một bức họa vẽ mai lan trúc cúc, tương ứng với tứ quân tử, bên trên có đề chữ, viết bốn chữ "Tấm gương cho người", không có lạc khoản, không rõ tranh vẽ của ai.

Lão hồ ly kia đi tới bên dưới bức tranh, ngồi ngay ngắn, quay mặt về phía Cầu Thủy Kính, đặt quải trượng ngang trên gối, nghiêm nghị nói.

- Thưa tiên sinh tới từ trong thành, kính xin hãy để ta được toàn thây.

Cầu Thủy Kính dời mắt khỏi bức họa, dò hỏi.

- Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?

Lão hồ nói.

- Bọn họ gọi ta là Dã Hồ tiên sinh. Xin hỏi tiên sinh tới từ trong thành xưng hô thế nào?

- Cầu Thủy Kính.

Cầu Thủy Kính khẽ khom người.

- Thủy Kính dẫn học trò đi ngang qua bảo địa, đường xa mệt mỏi, mượn bảo địa của tiên sinh nghỉ chân, kính xin hãy châm chước.

Lão hồ kia ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ông.

- Tiên sinh không giết ta để hàng yêu trừ ma sao?

- Khổng Tử có câu "hữu giáo vô loài", không phải những gì Dã Hồ tiên sinh đang làm đó ư?

Cầu Thủy Kính nghiêm nghị nói.

- Tiên sinh là yêu, Tô Vân là người, tiên sinh không vì hắn không phải đồng loại mà không dạy hắn, đây chính là điều người thầy nên làm. Mà nay chốn nông dã đã không còn trường học, giáo dục khó được, người còn chưa chắc đã có thể làm được cái gọi "hữu giáo vô loài" huống chi là yêu? Bởi vì những gì Dã Hồ tiên sinh làm càng đáng quý hơn.

Lão hồ khẽ thở phào một hơi.

Cầu Thủy Kính lại chuyển đề tài.

- Nhưng ban nãy ta có nghe Dã Hồ tiên sinh giảng bài, là giảng về kinh điển của Cựu Thánh, là kinh học cũ kỹ của mấy ngàn năm trước. Kinh điển của Cựu Thánh tuy tốt nhưng đã không hợp thời cuộc, không theo kịp thời đại hiện nay.

Lão hồ lắp bắp kinh hãi.

- Hà cớ gì Thủy Kính tiên sinh lại nói lời ấy? Từ trước tới nay không phải trường tự đều dạy những sách này sao? Mấy ngàn năm trước đều học những thứ này...

- Đó là trước kia, mấy trăm năm, thậm chí ba mươi lăm năm trước cũng đều học những thứ này. Nhưng hiện giờ...

Khuôn mặt Cầu Thủy Kính toát lên đôi chút chua xót, ông dừng lại một chút, rồi nói tiếp.

- Tiên sinh, thời đại đổi thay rồi.

Ông lặp lại một câu.

- Thời đại đổi thay, hà hà, bảo thủ cổ hủ thì sẽ phải chịu đòn, mà nay đã không giống khi xưa rồi...

Ông lắc đầu, không tiếp tục nói hết.

Lão hồ run rẩy đứng lên, nói với vẻ mờ mịt.

- Xin hỏi Thủy Kính tiên sinh, không dạy kinh học của Cựu Thánh, vậy nên dạy cái gì? Tiên sinh nói là Cựu Thánh, chẳng lẽ hiện nay đã có tân Thánh rồi sao?

Cầu Thủy Kính lắc đầu, lộ ra vẻ châm chọc.

- Tân Thánh? Trên đời này không có cái gọi Tân Thánh... Có lẽ là có, nhưng không ở nước Nguyên Sóc này...

Ông định thần lại, không còn tâm tư nói tiếp, chỉ bảo.

- Trường học ở làng quê không theo kịp thời đại, muốn học thứ hữu dụng vẫn phải vào trong thành, dựa vào kinh học của Cựu Thánh thì chỉ có thể bị đòn, những thứ học được đều là của mấy ngàn năm trước. Dã Hồ tiên sinh, mặc dù ông dạy học không phân biệt giống loài, nhưng nếu ông tiếp tục dạy như vậy thì cũng chỉ dạy hỏng học trò. Những thứ của Cựu Thánh là không sống nổi trong thành.

Lão hồ nghẹn họng trố mắt nhìn.

Dạy hỏng học trò?

Lời này nói từ đâu vậy?

Học vấn của Cựu Thánh đã suy sụp đến mức này rồi sao?

Một lúc lâu sau, lão hồ chắp tay bái Cầu Thủy Kính, hóa thành một trận yêu khí rồi biến mất.

Cầu Thủy Kính bước ra ngoài.

Đến canh ba, Cầu Thủy Kính đang ngồi chợp mắt đột nhiên tinh thần thoáng rung, mở mắt ra, khẽ nói.

- Tỉnh dậy! Thiên Môn mở rồi!

Trong trường tự, đám sĩ tử đều đang ngủ trên mặt đất, nghe vậy thì đều vùng dậy, ai nấy đều toát lên vẻ kích động.

- Diệt lửa!

Cầu Thủy Kính ra lệnh, lập tức có sĩ tử dập tắt đống lửa.

Vù...

Cầu Thủy Kính tung người nhảy lên nóc của trường, mấy sĩ tử cũng lanh lẹ nhảy theo, dừng bên người ông.

Vào đêm, các thôn xóm ở Thiên Thị viên không có ánh đèn đuốc gì cả, hoàn toàn khác hẳn sự rực rỡ đèn đuốc của chốn thành thị, chỉ có mặt trăng với những ngôi sao lấp lánh điểm xuyết cho bầu trời đêm.

Gió lạnh đìu hiu thổi qua.

Cầu Thủy Kính nhỏ giọng nói.

- Mở thiên nhãn, nếu không thì không thể nhìn thấy Thiên Môn!

Đám sĩ tử phía sau ông đều lấy ra một mảnh lá cây làm từ ngọc. Lá cây kia có hình dáng con mắt, được bọn họ dán lên ấn đường, trông hệt như một chiếc mắt dựng thẳng.

- Mở!

Đám sĩ tử khẽ hô.

Chỉ thấy lá cây làm từ ngọc trên ấn đường của bọn họ dần dần ẩn vào dưới da thịt, không thấy gì nữa.

Làn da nơi ấn đường của một sĩ tử như có thứ gì lăn lộn, sau đó da của hắn nứt ra hai bên, để lộ một con mắt đang đảo tròn.

Thiên nhãn của các sĩ tử khác cũng đều đã mở ra, bọn họ nhìn khắp mọi nơi, toàn thân không khỏi rung lên, khẽ hô.

- Thiên Môn thật sự mở ra rồi! Chợ quỷ, chợ quỷ cũng xuất hiện rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK