Thánh Nhân đến từ thế gia Đông Đô, nghe nói là nhà ba Thánh, là Thánh Nhân thế gia!
Lý Trúc Tiên sờ đầu Thanh Khâu Nguyệt, đưa vào miệng nàng một cục đường, nói lên lai lịch Thánh Nhân ở Sóc Phương, trong lời nói tràn đầy hâm mộ.
- Lý gia Ta tại Sóc Phương cũng là thế gia, nhưng so sánh cùng Thánh Nhân, chính là gà rừng cùng Phượng Hoàng, thực sự chênh lệch quá nhiều.
- Một nhà ba Thánh?
Tô Vân cùng Hoa Hồ liếc nhau, trong lòng không khỏi kinh hãi ngạc nhiên.
Trên đời này lại có ai có thể làm được một nhà ba Thánh!
Tô Vân hỏi,
- Trúc Tiên cô nương, một nhà ba Thánh, ba vị Thánh Nhân này đều có học vấn gì?
Lý Trúc Tiên lắc đầu nói.
- Cái này ta không biết. Trong ba vị Thánh Nhân này, hai vị trước là do Đông Đô Đại Đế phong Thánh.
Tô Vân bật cười,
- Nguyên lai là hoàng đế phong! Tên tuổi Thánh Nhân này, hẳn không đáng tiền?
Lý Trúc Tiên ngẩn ngơ, khiêm tốn thỉnh giáo.
- Tiểu Vân ca, vì cái gì nói vậy?
Tô Vân nghiêm mặt nói.
- Ta vốn cho rằng Thánh Nhân nhất định phải sáng tạo một môn học thuyết nổi tiếng, học thuyết nổi tiếng có thể ảnh hưởng đến vạn vạn ngàn ngàn người, để thế nhân cầu học tiến tới, thu hoạch được lớn lao công ích. Đây mới là Thánh Nhân. Không nghĩ tới, chỉ là hoàng đế thuận miệng phong!
Hắn lắc đầu, vạn phần thất vọng.
- Dưới thanh danh vang dội, kỳ thật khó có người thực tài. Khó trách đệ tử Thánh Nhân Thánh công tử không chịu nổi một kích.
Lý Trúc Tiên vội vàng nói.
- Đừng nói như vậy! Nếu ngươi nói điên cuồng sẽ bị người coi là dị loại, thậm chí nói không chừng sẽ rước lấy đại họa!
Tô Vân buồn bực cười nói.
- Rõ ràng là đúng, làm sao lại biến thành lời nói điên cuồng?
Lý Trúc Tiên thầm nghĩ.
- Tâm tính người này có một loại dã tính khó nói nên lời! Hắn cho rằng là đúng, cho dù thế nhân đều nói sai, hắn cũng sẽ không đổi.
Nàng tỉ mỉ dò xét Tô Vân, thầm nghĩ trong lòng.
- Tuổi của hắn mặc dù ngang ta nhưng khí phách lại cho người ta một cảm giác dị thường cao lớn.
Nàng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói.
- Thánh Nhân Sóc Phương, hắn đều học qua tân học cựu học, cũng đã làm được dung hội quán thông, thực lực sâu không lường được. Đệ tử của hắn, Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu cũng không có cầu học các quan học ở Sóc Phương mà đi theo Thánh Nhân tư học. Thánh Nhân dung hội quán thông sở học của cựu thánh cùng tân học khai sáng một công pháp Trúc Cơ, gọi Nhật Nguyệt Điệp Bích Dưỡng Khí Thiên. Nghe nói môn công pháp này quan tưởng nhật nguyệt, công pháp hợp nhất, khác biệt chúng ta ngày bình thường tu luyện Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên quan tưởng Tất Phương. Thánh công tử tu luyện chính là môn công pháp này.
Quan tưởng nhật nguyệt, công pháp hợp nhất?
Tô Vân có chút động dung, không tự chủ được nhìn lại công tử áo trắng, thầm nghĩ.
- Pháp môn tu luyện Môn Dưỡng Khí Thiên này hoàn toàn không giống bình thường, rất có học vấn.
Lý Trúc Tiên biết tin tức không nhiều, nhưng nghe nàng nói, Tô Vân có thể tưởng tượng được Nhật Nguyệt Điệp Bích Dưỡng Khí Thiên này cường đại.
Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên, Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên, cùng Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí Thiên, ba môn Trúc Cơ công pháp này, công là công, pháp là pháp, đều chưa từng làm đến công, pháp hợp nhất.
Mà Nhật Nguyệt Điệp Bích Dưỡng Khí Thiên rất có thể chiêu thức và tâm pháp sẽ cùng một thể, chiêu thức chính là tâm pháp, tâm pháp chính là chiêu thức, không chia trên dưới!
Không nói những cái khác, vẻn vẹn nói tới lý niệm, Nhật Nguyệt Điệp Bích Dưỡng Khí Thiên đã thắng Hồng Lô Thiện Biến rất nhiều của Thiên Đạo viện!
Vị Thánh Nhân này hoàn toàn có chút bản sự, cũng không phải mua danh chuộc tiếng.
Tô Vân thầm nghĩ.
- Nhưng so với Lâu Ban, hắn còn kém xa. Lâu Ban khai sáng luyện khí pháp, khắp nơi có thể thấy được, cũng đã trở thành tài liệu giảng dạy, Thánh Nhân Sóc Phương khai sáng công pháp chỉ có một người Thánh công tử học tập, không thể tạo phúc thiên hạ, cho dù tốt cũng không đủ xưng Thánh.
Đối với thực lực Thánh công tử, hắn không để trong lòng.
- Vừa rồi Thánh công tử bị ngươi đánh nôn, hắn hơn phân nửa không có tu luyện ra tính linh.
Lý Trúc Tiên nói nhỏ.
- Nếu như tu luyện ra tính linh, thực lực của hắn sẽ rất đáng sợ. Ngươi đã tu thành tính linh đúng không?
Tô Vân gật đầu.
Lý Trúc Tiên vạn phần hâm mộ.
- Vậy ngươi phải cẩn thận. Phàm là tu thành tính linh, đến trong Thập Cẩm Tú Đồ đều sẽ bị phong ấn trong Linh giới, không thể vận dụng lực lượng, chỉ có thể vận dụng lực lượng cảnh giới Trúc Cơ.
Tô Vân không hiểu, buồn bực nói.
- Tu vi ta cao bởi vì học vấn ta cao, học vấn ta cao bởi vì ta thông minh, cố gắng. Học sinh khác không có tu vi cao, cũng không có học vấn cao, vừa nát lại lười. Học cung tuyển bạt không phải người thông minh cố gắng học vấn cao tu vi cao sao? Vì cái gì chiếu cố những người yếu này, phong ấn lực lượng ta?
Hồ Bất Bình nói.
- Tiểu Vân ca, ngươi sớm muộn cũng sẽ bởi vì quá thành thật mà bị người đánh chết, phơi thây đầu đường.
Lý Trúc Tiên cũng có xúc động hận không thể đánh Tô Vân, thật vất vả mới đè xuống nộ khí.
Tô Vân khó hiểu nói.
- Chẳng lẽ không phải dạng này sao? Học cung không muốn tuyển nhận người thông minh?
Lý Trúc Tiên hận cắn răng, cả giận.
- Không phải ai cũng có thể tại tuổi ngươi tu thành tính linh thần thông! Không để ý tới ngươi!
Sau một lúc lâu, nàng lại không nhịn được nói.
- Tu vi ngươi cao, nhưng đến Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ ngươi sẽ bị áp chế cảnh giới, đến lúc đó, đừng nói Thánh công tử, những học sinh kia cũng có thể đánh ngươi chết tươi!
Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt, Ly Tiểu Phàm cùng Hồ Bất Bình, kêu lên:
- Trúc Tiên cô nương nói đúng, tốt nhất bọn hắn có thể đánh Tiểu Vân ca chết đi!