Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Trì Tiểu Dao yên lòng, qua không lâu, bọn họ đi tới đạo thạch lương thứ nhất, nhìn xuống dưới, còn không thấy đáy.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khói đen kia đã đi tới phía trên khe lớn, khói đen cuồn cuộn dài tới bốn, năm dặm rộng chừng nửa dặm trái phải, hoàn toàn phong tỏa khe lớn!
Răng rắc!
Khe lớn bị ngăn chặn, lôi đình trên bầu trời nhất thời trở nên cực kỳ dữ dằn, mấy chục đạo lôi đình bổ vào trong khói đen, chỉ nghe trong khói đen truyền đến ai nha một tiếng, một nho sĩ khoa tay múa chân rớt xuống từ trong khói đen.
Lạch cạch!
Mấy con tiểu hồ ly giật mình, vội vàng trốn đến sau lưng Tô Vân, Hoa Hồ cùng Trì Tiểu Dao, chỉ thấy bên trên thạch lương phía trước bọn họ, nho sĩ kia nằm hình chữ đại ở chỗ này.
Răng rắc! Răng rắc!
Từng đạo lôi đình từ trên không đánh xuống, đánh vào trên đầu nho sĩ kia, lại thấy tứ chi hắn run rẩy không thôi.
Sau một lúc lâu, lôi đình phảng phất như phát tiết xong lửa giận, vòng qua nho sĩ và thạch lương, bổ về phía vực sâu phía dưới.
- Yêu ma trong khói đen hình như là người.
Tô Vân kinh ngạc không thôi, Ly Tiểu Phàm nhặt lên một khối đá, ném vào mông của nho sĩ một cái, tên nho sĩ kia đột nhiên giơ lên tay gãi gãi cái mông của mình.
Mọi người ngạc nhiên.
- Còn sống!
Sắc mặt Trì Tiểu Dao biến hóa, thấp giọng nói.
- Chờ một chút, người này hình như là người trong học cung chúng ta. . . Thật sự là hắn, Linh Nhạc tiên sinh! Đi mau đi mau, nếu ngươi không đi liền tới không kịp!
Nàng lời còn chưa dứt, lại thấy nho sĩ kia loạng choà loạng choạng đứng lên.
Trì Tiểu Dao nhìn nho sĩ kia, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không ngừng lui về phía sau, thúc giục nói.
- Sư đệ, chúng ta nhanh rời đi nơi này một chút, Linh Nhạc tiên sinh của Nho Học viện là người trời sinh chính bị sét đánh, cách hắn quá gần sẽ bị sét đánh. . .
Tô Vân, Hoa Hồ mang theo mấy tiểu hồ yêu vội vàng đuổi theo nàng, Trì Tiểu Dao không còn dám đi thạch lương, dứt khoát đi lại trên vách đá.
Tô Vân từ xa nhìn lại, chỉ thấy Linh Nhạc tiên sinh Văn Xương học cung đã đứng dậy, nâng đỡ cái mũ bị lôi đình bổ nghiêng, ngay sau đó lại có một tia chớp đánh xuống, đánh ngay chính giữa sau đầu, bổ lệch cái mũ của hắn.
Linh Nhạc tiên sinh đột nhiên trở về, nhìn về phía bọn người Tô Vân nhếch miệng nở nụ cười.
- Nguyên lai là Tiểu Dao Thái y viện.
Trì Tiểu Dao kinh hô một tiếng, suýt nữa té xuống từ trên vách đá, mang theo tiếng khóc nức nở nói.
- Lão sư, ngươi cách chúng ta xa một chút! Chúng ta nơi này còn có hài tử!
Nàng ôm chặt lấy Thanh Khâu Nguyệt, xem như cây cỏ cứu mạng.
Tô Vân buồn bực, không biết vì sao Trì Tiểu Dao sợ Linh Nhạc tiên sinh như vậy.
Linh Nhạc tiên sinh kia bước ra một bước, dưới chân nhất thời khói đen cuồn cuộn, vô số văn tự bay tới bay lui trong khói đen, Tô Vân cùng Hoa Hồ lúc này mới sợ hết hồn.
Những nho sĩ khác đều là văn chương tự nhiên, nho gia thần thông vừa ra sẽ truyền đến âm thanh tụng đọc, mà văn chương của hắn vừa ra liền quỷ khóc thần gào, vô cùng tiêu điều.
Linh Nhạc tiên sinh đi lại trên mây đen, khói đen tràn ngập bốn phương tám hướng, cùng nhau đi tới, khói đen càng ngày càng đậm, đã bao phủ vị nho sĩ này hơn phân nửa, chỉ còn lại có cái đầu đang lộ ra bên ngoài.
Lúc này, cho dù lôi đình trên bầu trời cũng không bổ về phía vực sâu, mà điên cuồng bổ một hồi về phía đầu của hắn!
Ngắn ngủi phút chốc, hắn đã bị đánh mấy chục đạo Thiên Lôi, nhưng lông tóc không tổn hao gì như cũ, chỉ là tóc bên trong mũ nho sĩ có chút bốc khói, không biết thần thông nho gia của hắn, hay bị cháy rụi.
- Còn có mấy vị sĩ tử mới vào.
Linh Nhạc tiên sinh dừng lại cách bọn họ vài chục trượng, sắc mặt ôn hoà, cười nói.
- Ngươi gọi Hoa Hồ đúng hay không? Thần thông nho học của ngươi đã có chút thành tựu, sau khi tựu trường, ngươi sẽ trở thành sĩ tử môn hạ của ta.
Ánh mắt của hắn lưu chuyển, rơi vào trên mặt ba tiểu hồ yêu khác, cười tủm tỉm nói.
- Còn có Bất Bình, Khâu Nguyệt cùng Tiểu Phàm, các ngươi có muốn học nho hay không?
Ba tiểu hồ yêu lộ vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, chỉ thấy văn chương biến thành khói đen đã bao phủ đến miệng của hắn, đi tới dưới mũi.
Ba tiểu hồ yêu liên tục lắc đầu.
- Còn có Tô sĩ tử xếp hàng thứ nhất đại khảo lần này.
Linh Nhạc tiên sinh cười tủm tỉm nói.
- Tô sĩ tử có hứng thú tới Nho Học viện ta của hay không?
Tô Vân khom người làm lễ chào hỏi, nói.
- Sĩ tử bái kiến Linh Nhạc tiên sinh. Ta còn chưa từng suy nghĩ muốn vào học viện nào, tiên sinh có hay không có đề nghị. . . Đau!
Trì Tiểu Dao vươn tay ra nhéo một cái vào miệng vết thương trên cái mông của hắn, đánh gãy lời hắn hắn, đánh bạo run giọng nói.
- Linh Nhạc lão sư, nơi này của chúng ta còn có ba đứa nhỏ, ngươi vẫn đi nhanh một chút đi. . .
Linh Nhạc tiên sinh thở dài, nghiêm mặt nói.
- Thế nhân nhiều người nhục mạ ta, báng bổ ta, hiểu lầm ta, không biết đầy người ta đều là chính khí, cho dù sĩ tử học cung cũng không hiểu ta.
Hắn loạng choà loạng choạng, đi lại bên trong mây đen, hướng vào vực sâu phía dưới.
Đám người Tô Vân, Hoa Hồ nhìn xuống dưới, chỉ thấy mây đen càng ngày càng đậm, dần dần nhét đầy cả khe lớn.
Ầm!
Mấy chục đạo lôi đình cùng hạ xuống, đánh trúng sau đầu Linh Nhạc tiên sinh trong khói đen cuồn cuộn.
"Ai nha!"
Khói đen tán đi, Tô Vân nhìn quanh, chỉ thấy cả người Linh Nhạc tiên sinh hiện ra hình chữ đại nằm ở phía bên trên thạch lương hơn mười trượng sâu bên dưới, từng đạo lôi đình như thanh kiếm thật dài không ngừng đâm vào gáy của hắn, tựa như một màn vừa rồi kia.
Mà ở chỗ xa hơn, các sĩ tử khác nhao nhao chạy trối chết, tránh hắn như tránh ôn thần.
Hoa Hồ lẩm bẩm.
- Người này đến cùng tạo nghiệt lớn cỡ nào, mới có thể bị ông trời ghi hận như vậy?
Tô Vân cũng có chút kinh hồn bạt vía, nói nhỏ.
- Tiểu Dao học tỷ, chúng ta còn muốn đi xuống không?
Trì Tiểu Dao nhưng thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
- Tự nhiên đi xuống! Linh Nhạc tiên sinh tới, chúng ta chẳng những an toàn, các sĩ tử khác tới đây lịch luyện cũng đều an toàn!
Tô Vân không hiểu chút nào, Linh Nhạc tiên sinh này rõ ràng là người làm nhiều việc ác thiên lý bất dung, vì sao hắn tới, ngược lại an toàn?
Trì Tiểu Dao trước một bước đi thẳng về phía trước, giải thích.
- Linh Nhạc tiên sinh tuy có thanh danh hỗn loạn, nghe đồn là hơn phân nửa chuyện xấu của Văn Xương học cung đều do hắn làm ra, nhưng mà hắn cũng có một chỗ tốt, chính là chiêu hắc.
- Chiêu hắc?
- Chiêu hắc có ý là, tất cả chuyện xấu đều sẽ quái lạ tìm tới hắn, hắn tựa như một gốc hoa biết chuyển động tỏa ra hương vị chuyên dụ ma, chuyện xấu tựa như ruồi. Chỉ cần Linh Nhạc tiên sinh vừa xuất hiện, tất cả vận rủi đều sẽ tập trung vào người hắn, những người khác cũng sẽ an toàn.
Trì Tiểu Dao chăm chú khuyên bảo bọn họ, nói.
- Nhưng mà nếu thân cận quá nhiều với Linh Nhạc tiên sinh mà nói, vậy thì sẽ bị hắn liên lụy, thậm chí chết cũng không biết chết như thế nào, quái lạ liền bị hắn khắc chết.