Thành thị Sóc Phương này, lầu các mọc thành rừng, thi thoảng lại thấy mấy chục tòa lầu cao chót vót gom chung một chỗ tạo thành cụm nhà lầu.
Giữa các cụm nhà lâu đó là những nhà xưởng, có cái đốt lưu ly, có cái lại tinh luyện kim loại khoáng vật. Cũng có nhà xưởng phân chia các công đoạn khác nhau như đúc hay tế luyện.
Nhà máy kiếp tro nằm ở vùng rìa của thành Sóc Phương, xung quanh cũng có những tòa nhà cao tầng. Nghe Lý Mục Ca nói, những tòa lầu này được gọi là lầu "chuồng cọp".
- Lầu chuồng cọp này là dành cho người nghèo trong thành.
Lý Mục Ca đeo bọc đồ bước đi, nói.
- Chuồng là chỉ chuồng nuôi nhốt động vật, lầu chuồng cọp chính là nơi sinh sống cho những người thuộc tầng đáy. Những căn phòng đó vừa cũ, hỏng, và nhỏ, lại còn cực kỳ chật chội. Những người sống ở đây đều là những kẻ nghèo giống ta, một số là sĩ tử đi học, số khác là người ở quê lên đây kiếm sống.
Hắn ta dừng lại, chần chừ một chút rồi vẫn nói nốt.
- Yêu quái vào thành phần lớn cũng trốn ở nơi đây. Vân sư đệ, ngươi là yêu quái gì?
- Ta thật sự không phải yêu quái.
Tô Vân bất đắc dĩ nói.
- Ngươi là yêu quái thì cũng không có gì quan trọng, ta đã nhìn ra rồi, quá nửa ngươi là trâu rừng yêu. Kỳ thật có một số sư đệ của ta ở Văn Xương học cung cũng là yêu quái. Nhưng các học cung khác thì không được, phần lớn bọn họ là kẻ cổ hủ, thấy yêu quái là đòi chém giết.
Lý Mục Ca đi tuốt phía trước. Lúc này tuyết rơi càng ngày càng lớn, làm cho thành Sóc Phương trắng xóa.
- Ta gặp được rất nhiều yêu quái trong thành, hình như cả gia đình tiểu ca sống bên cạnh phòng ta đều là yêu quái... Kỳ lạ, sao tuyết rơi lớn như vậy?
Lý Mục Ca ngửa đầu nhìn trời, kinh ngạc nói.
- Thành Sóc Phương mùa này không có tuyết lớn như vậy. Đợt tuyết này khá kỳ quái.
Hắc ta lắc đầu.
Hoa Hồ đột nhiên nói.
- Tiểu Vân, một trăm năm mươi năm trước khi nhân ma xuất thế thì cũng là trời giáng trận tuyết lớn, chặn hết đường đi.
Tô Vân nghiêm nghị trong lòng.
Dựa vào những gì ghi chép trong sách cổ ở Táng Long lăng, khi sĩ tử Thiên Đạo viện tới nghiên cứu rồng, vào Táng Long lăng triệu hồi long linh thì trời đột nhiên giáng xuống một trận tuyết lớn. Tuyết che kín cả núi, khiến bọn họ không thể rời đi.
- Sau khi nhân ma ra khỏi Táng Long lăng, Thiên Thị viên cũng có tuyết lớn, hiện giờ tới thành Sóc Phương.
Tô Vân ngẩng đầu nhìn trời, thấy bông tuyết càng lúc càng lớn. Mỗi một bông tuyết phải to bằng bàn tay rào rào rơi xuống.
- Xem ra hẳn là Toàn Thôn Cật Phạn đã đến thành Sóc Phương rồi. Còn cả học huynh dẫn đội của Thiên Đạo viện nữa, chắc hắn ta cũng đang ở trong thành Sóc Phương này rồi nhỉ? Một trăm năm mươi năm rồi, hắn ta thay hình đổi dạng, nhưng bản lĩnh phi phàm kia thì có muốn giấu cũng không giấu được. Nếu hắn ở Sóc Phương, sau một trăm năm mươi năm thì hẳn đã là quyền quý lớn nhất thành rồi?
Đương nhiên cũng có khả năng năm đó sau khi học huynh dẫn đội ra khỏi Thiên Thị viên, hắn ta không ở lại Sóc Phương.
- Vân sư đệ, Hoa sư đệ, các ngươi xem, phía trước chính là Nhà máy kiếp tro.
Lý Mục Ca chỉ tới phía trước, cười nói.
Tô Vân đè suy nghĩ trong đầu xuống, đưa mắt nhìn theo hướng tay của hắn ta.
Hắn cũng rất tò mò về cái gọi Nhà máy kiếp tro này.
Từ những gì Lý Mục Ca nói thì Sóc Phương là một tòa thành thị được xây dựng trên kiếp tro. Những gì Nhà máy kiếp tro cống hiến cho Sóc Phương là không thể đo đếm được!
Bên cạnh quan đạo phía trước là một nhà xưởng cực lớn với diện tích chừng hơn nghìn mẫu. Nhà xưởng kia được xây dựng trên đất bằng, tựa lưng vào núi. Trong xưởng là những căn nhà san sát, không có nhà lầu nào.
Mà ngọn núi kia không lớn, đã bị đào khoét một nửa. Trên vách đá có mấy cửa hang cao tới mấy trượng.
Trong xưởng đèn đuốc sáng trưng, ở cổng có mấy xe trâu vận chuyển kiếp tro chạy qua bên người bọn họ. Loại xe này chạy trên vết bánh xe với tải trọng đáng sợ. Một xe chở kiếp tro nho nhỏ mà đã nặng tới mấy nghìn cân, xe bị ép tới mức vang lên tiếng kẽo kẹt.
Mỗi một cỗ xe chở quặng đều được một con trâu kéo đi, phía sau có công nhân đẩy phụ, trông khá vất vả.
Tô Vân nhìn lên xe, chỉ thấy kiếp tro không phải tro bụi, mà là những cục đá lớn. Tuyết bay lả tả, phủ lên một tầng màu trắng cho kiếp tro, nhưng vẫn có thể nhìn ra kiếp tro có màu đen, sáng bóng như hắc kim.
Chính là thứ kỳ quái này đã chống đỡ cả thành Sóc Phương?
Tô Vân rất tò mò.
Công nhân đào kiếp tro để tay trần trong trời đông rét buốt này, trên người dính đầy bụi từ kiếp tro trông đen sì. Tuyết rơi lên người bọn họ thì lập tức tan chảy, hòa vào mồ hôi chảy xuống dọc theo cơ thể.
Mồ hôi máu loãng hòa với lớp bụi màu đen chảy qua nơi nào sẽ để lộ ra màu sắc cơ thể nguyên bản của bọn họ.
- Những kiếp tro này được đào ra sẽ đưa thẳng tới các xưởng lò.
Lý Mục Ca nói nhỏ.
- Nơi đây có những người tới từ các vùng nông thôn của Sóc Phương, một số khác thì là yêu quái tới từ khu không người Thiên Thị viên, vào thành không kiếm được chỗ mưu sinh nên chỉ có thể làm những việc nặng nhọc này. Nhà máy kiếp tro vừa mệt, vừa bẩn lại vừa vất vả, còn nguy hiểm về tính mạng. Người trong thành không muốn làm.
Tô Vân và đám người Hoa Hồ dừng bước nhìn xung quanh. Tô Vân thầm nghĩ trong lòng.
- Trước kia nghe người các thôn xóm lân cận nói, con của mình đang làm thuê ở chỗ này chỗ kia trong thành, kiếm được rất nhiều tiền, sống sung sướng thế này thế nọ. Nghĩ đến đây hẳn là những yêu quái này lừa gạt phụ mẫu, không muốn khiến cha mẹ mình lo lắng mà thôi.
Hắn vừa nghĩ tới đây, đột nhiên những tiếng kêu la thảm thiết vang lên từ trong Nhà máy kiếp tro. Một người kêu to.
- Có quái vật xông ra từ trong kiếp tro!
Bên trong mỏ quặng, có không biết bao nhiêu công nhân người ngợm đen sì đang vội vã tháo chạy ra ngoài, tiếng la hét vang lên liên tục. Có người ngã xuống, lập tức lăn mình đê chạy, nhưng lại bị người ta đạp lên người, lập tức không hề động đậy, không rõ còn sống hay đã chết.
Đám công nhân đang đẩy xe quặng cũng kinh hãi, vội bỏ xe quặng lại, co cẳng bỏ chạy, kêu to.
- Quái kiếp tro ăn thịt người!