Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vân kinh ngạc thốt lên.

- Miếu thờ này do Thủy Kính tiên sinh xây dựng?

Lâu Ban gật đầu.

- Là hắn tìm mấy yêu quái về xây, hắn bỏ tiền thuê. Người thầy này của ngươi rất giỏi, là kẻ có tài lớn, bản lĩnh sâu không lường được. Mấy tháng rồi ngươi không tới chợ trời, xảy ra chuyện gì sao?

Tô Vân nói.

- Mắt ta được chữa khỏi rồi, cho nên không đi nữa.

Lâu Ban quan sát hắn, nói.

- Ngươi định vào thành?

Tô Vân gật đầu.

- Ta đi học ở Sóc Phương. Thủy Kính tiên sinh nói, tri thức của cựu thánh đã lạc hậu, bắt buộc phải vào thành học theo tri thức mới.

Lâu Ban thản nhiên nói.

- Tri thức của cựu thánh có một phần lỗi thời, phần khác đã lâu không cải cách, đây là điều không thể bàn cãi. Ngươi có biết vì sao không?

Tô Vân lắc đầu.

Hắn theo Dã Hồ tiên sinh học được một bụng kinh điển cựu thánh, hiện giờ xem ra chỉ có lý giải những công pháp như Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên và Tiên Viên Dưỡng Khí thiên thì tốc độ có vẻ nhanh, chứ cũng không có điểm gì khác biệt.

- Ta cũng từng đi du học.

Lâu Ban cười nói.

- Phương pháp học tập của người Tây là học để sử dụng, quả thực cao minh hơn chúng ta. Nhưng bọn họ có một điểm thua kém chúng ta, mà điểm ấy chính là sở trường của cựu thánh.

Tô Vân lòng thoáng động, khom người nói.

- Xin tiền bối chỉ giáo.

Lâu Ban đứng dậy, duỗi lưng một cái rồi nói.

- Người Tây hỏi các vị thần, mà cựu thánh thì hỏi người.

Tô Vân lập tức hiểu được ý của ông ta.

Hỏi các vị thần có nghĩa mọi việc đều hỏi thần linh, không tự quyết gì cả mà giao hết cho thần linh, mời thần tới chỉ bảo chuyện nhân gian.

Còn hỏi người có ý mọi việc đều do con người, con người tự quyết định chuyện nhân gian, không có cái gọi thần linh can thiệp.

Điểm này đúng là do cựu thánh khởi xướng, hỏi muôn dân chứ không hỏi quỷ thần, tránh xa quỷ thần.

- Tri thức của cựu thánh khuyết thiếu về sử dụng, phần lớn chỉ dạy ngươi tu luyện rèn luyện tâm linh. Người Tây đã bổ sung điểm này, cho nên người Tây đã hùng mạnh lên.

Lâu Ban nói.

- Hiện thời Nguyên Sóc đã suy yếu một thời gian dài, nhưng chỉ cần học tập phương pháp của người Tây, học để sử dụng, bỏ hết những khiếm khuyết của cựu thánh, biến tri thức cựu thánh thành tri thức mới. Ta cảm thấy, chúng ta hẳn có thể chiến thắng người Tây. Ta và Cầu Thủy Kính giống nhau, đều là người của tân học.

Tô Vân nhất thời kích động.

- Tiền bối, người là Thánh nhân của tân học sao?

- Tân học từ xưa tới nay không có Thánh nhân.

Lâu Ban lắc đầu nói.

- Chí ít đến khi ta chết vẫn còn chưa có. Nhóc mù, nếu ngươi vào thành cầu học mà nói, ta gửi gắm ngươi một chuyện.

Ông quay người đi vào trong nhà của mình, lấy một cái hộp gỗ ra rồi đặt vào tay Tô Vân, nói.

- Lúc ta chết, đám sĩ tử môn hạ hồ đồ, chôn cả chiếc chìa khóa này theo. Ngươi cầm lấy nó, hoàn thành một chuyện thay ta.

Tô Vân ước lượng hộp gỗ, chỉ thấy nặng trịch như muốn rơi xuống, hệt như bên trong đặc ruột, bèn hỏi.

- Tiền bối muốn ta hoàn thành chuyện gì?

Lâu Ban cười nói.

- Chuyện đơn giản. Ngươi vào thành Sóc Phương, nếu rảnh thì cầm nó đi xuống dưới thành xem giúp ta thứ ta giấu ở đó lúc sinh tiền có còn không. Hoàn thành chuyện này, chìa khóa của ta sẽ thuộc về ngươi.

Tô Vân hiểu ra, đây là quy tắc của chợ quỷ Thiên Môn, đương nhiên trong lòng hắn thì nơi đó không phải chợ quỷ, mà là chợ đêm Thiên Môn, hay còn gọi là chợ trời.

Quy tắc của chợ trời rất đơn giản, đó là lấy đồ của người ta thì phải hoàn thành tâm nguyện cho họ.

Nếu như không thể hoàn thành được tâm nguyện trong thời hạn, như vậy "chủ nhân bảo vật" sẽ lấy lại bảo vật.

Lúc trước Tô Vân cũng là một trong những người bán bảo vật ở chợ trời, đương nhiên bảo vật của hắn cũng không phải bảo vật chân chính, chỉ là vật chôn theo của chính hắn. Mà đám quỷ thần như Lâu Ban mới có thể lấy ra thần binh tính linh chân chính, hơn nữa chúng chắc chắn đều là loại tốt nhất.

Tô Vân cất hộp gỗ đi, khom người nói.

- Tiền bối yên tâm, vãn bối ắt sẽ không phụ sự nhờ vả!

Lâu Ban cười nói.

- Cũng không có gì. Ta chỉ thấy Cầu Thủy Kính thưởng thức ngươi, cho nên cũng thưởng thức ngươi theo hắn, cho rằng ngươi có thể làm được mà thôi. Được rồi, được rồi, trời sắp sáng, việc của ngươi cũng sắp đến rồi, ngươi cần phải đi.

- Việc của ta sắp đến rồi?

Tô Vân không hiểu.

Lâu Ban chép miệng. Tô Vân quay đầu nhìn thì thấy cây cối trong núi rừng đung đưa, tuyết rơi tán loạn, từng gốc cây răng rắc đổ xuống.

- Viên Tam tổ sư!

Tô Vân kinh hãi, vội vàng đeo bọc đồ, cung kính khom người với Lâu Ban rồi lập tức cầm một đầu của Thần Tiên Tác, tung nó leo thẳng lên trời cao.

Hắn vừa mới cầm lấy Thần Tiên Tác, được đưa vào không trung, chợt nghe thấy giọng của Lâu Ban truyền tới.

- Nhóc mù, ngươi cũng là linh sĩ, chưa chắc đã thua kém hắn ta, hà cớ gì sợ hắn?

- Ta là linh sĩ?

Tô Vân kinh ngạc, rõ ràng hắn vừa mới tu luyện đến Trúc Cơ tầng sáu, trở thành linh sĩ từ khi nào?

Hắn không kịp nghĩ nhiều, Viên Tam tổ sư trong rừng núi phía dưới cả người đầy máu, nghiêng người cõng một cây gậy sắt to bằng cánh tay, nổi giận gầm lên xông ra khỏi núi rừng, chộp lấy Thần Tiên Tác.

Tô Vân nhanh chóng leo lên trên, rồi vội vã kéo dây thừng lên. Viên Tam tổ sư tung người nhảy lên, với tay nhưng bắt hụt, không thể không hạ xuống đất.

Con bạch viên hung dữ kia đứng dậy, toàn thân đầy những vết thương trông rất đáng sợ, hiển nhiên trận chiến với quỷ quái khổng lồ kia đã khiến lão bị thương nặng.

Viên Tam tổ sư sầm mặt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tô Vân ôm lấy dây thừng bằng cả tay chân, rồi chui vào trong bầu trời đêm.

- Giết nhiều con cháu Viên Gia Lĩnh ta như vậy, ngươi tuyệt đối đừng mong sống sót ra khỏi Thiên Thị viên!

Viên Tam tổ sư giơ hai tay lên đấm vào ngực, ngửa mặt lên rít gào. Trên lớp tuyết bên cạnh lão, trước tòa miếu thờ mới xây này, bày mười mấy thi thể yêu vượn, rõ ràng là đám cao thủ Viên Gia Lĩnh đã bị Tô Vân giết chết trong miếu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK