Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuông vàng trong đầu Tô Vân vẫn đang xoay tròn như lúc bình thường, mà bản đồ địa hình trong đầu hắn cũng đang không ngừng biến hóa phương hướng. Đột nhiên tinh thần hắn thoáng động, hắn trầm giọng nói.

- Tìm được rồi! Chúng ta tiếp tục đi!

Đúng lúc này, bên tai hắn là tiếng ù ù, cảm giác đau đớn như kim châm đâm vào đầu óc hắn.

Tiếng ù ù chỉ vang lên chốc lát rồi mới biến mất, mà cơn đau đớn ngắn ngủi đã khiến toàn thân Tô Vân đầy mồ hôi lạnh, làm ướt đẫm quần áo.

Hắn há miệng thở dốc, nhưng lại không nghe thấy âm thanh của mình!

Bốn phía là sự tĩnh lặng tuyệt đối, hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh nào!

- Khí tức hùng mạnh truyền tới từ trong Táng Long lăng đè ép khí huyết của chúng ta, đầu tiên là tước đoạt thị giác của chúng ta, hiện giờ lại cướp đi thính giác của chúng ta!

Tô Vân lấy lại bình tĩnh.

- Kế tiếp e rằng sẽ cướp mất xúc giác, vị giác, khứu giác và tri giác của chúng ta. Nếu cả sáu giác quan đều bị tước đoạt...

Hắn cắn dập môi, trong khoang miệng mang theo mùi máu tinh và vị ngọt, cơn đau nói cho hắn biết vị giác, xúc giác, khứu giác và tri giác của hắn vẫn còn.

- Đám người Hoa nhị ca cảm giác được có người vuốt ve gáy bọn họ, đó là khí huyết đè ép lên xúc giác tạo ra ảo giác, thực sự không hề có quỷ quái sờ chúng ta trong bóng tối!

Tô Vân lấy Thần Tiên Tác ra, nhanh chóng trói Hoa Hồ lại, thầm nghĩ.

- Chuông vàng của ta tuyệt đối không nhầm, hiện giờ mặt trời còn chưa uống núi! Chúng ta còn thời gian để đi ra ngoài!

Hoa Hồ giãy dụa, Tô Vân vội vã ra dấu một hồi, Hoa Hồ mới ngừng lại.

Tô Vân lại trói Thanh Khâu Nguyệt lại. Thanh Khâu Nguyệt không giãy dụa, bởi xúc giác của cô bé đã biến mất, không hề cảm giác được mình đã bị trói. Không còn xúc giác, không có thính giác và thị giác, cô bé chính là con cá trên thớt mặc người ta chặt chém.

- Sở dĩ chúng ta xuất hiện ảo giác bị sờ vuốt, đó là vì khí tức trào ra từ Táng Long lăng đè ép lên thần kinh của chúng ta, bắt đầu chặn xúc giác lại.

Tô Vân cũng cảm thấy có thứ gì đó đang vuốt ve chính hắn. Xúc giác của hắn dường như càng lúc càng trở nên nhạy bén, nhưng đây chỉ là ảo giác, hắn đang dần dần đánh mất xúc giác.

Trán hắn càng lúc càng toát ra nhiều mồ hôi lạnh, sờ soạng xung quanh, sờ tới một thứ, gắng lắm mới nhận ra đó là Ly Tiểu Phàm.

Hắn trói Ly Tiểu Phàm lại, lúc này, xúc giác của hắn cũng đã biến mất.

- Hồ Bất Bình!

Tô Vân há mồm kêu to, nhưng chẳng nghe được bất cứ âm thanh gì. Hắn sờ soạng khắp nơi, cũng chẳng cảm nhận được bất cứ vật gì.

- Khí huyết! Đúng rồi, ta còn có thể cảm nhận được khí huyết của Bất Bình!

Tô Vân liều mạng thôi động Hồng Lô Thiện Biến, dốc sức phồng khí huyết của mình, cẩn thận cảm ứng bốn phía. Rốt cuộc, trong bóng đêm, những bóng dáng xuất hiện trong "tầm nhìn" cảm ứng của hắn.

Tô Vân tìm được Hồ Bất Bình, giơ tay chộp tới, nhưng lại không cảm giác là mình đã bắt được Hồ Bất Bình hay chưa.

Hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và cảm ứng khí huyết mà trói Hồ Bất Bình lại.

Làm xong xuôi mọi thứ, hắn lại trói bốn con hồ yêu vào sau lưng mình, rồi mới tiếp tục bước đi.

- Ta đã không còn cảm giác được chân mình, cũng không cảm giác được tay, mùi máu tươi trong miệng càng lúc càng nhạt đi.

Tô Vân liếm vết thương trên môi, hắn đã không tìm thấy vị trí phần môi bị mình cắn rách.

Bị khí huyết đè ép, hắn đã hoàn toàn đánh mất vị giác và khứu giác.

Mất đi năm giác quan, hắn cảm thấy mình hệt như một xác chết đang đi trong nơi thuần những sự vô tri.

Hắn thậm chí không rõ mình đang lên hay xuống dốc, cũng không rõ mình đang đi bên cạnh vách núi chưa, hay mình đã đi vào trong khoang miệng của yêu ma quỷ quái!

- Ta phải ra khỏi Táng Long lăng trước khi đánh mất tri giác, chứ nếu mất tri giác rồi, như vậy coi như xong đời.

Tô Vân đã không cảm nhận được cơ thể mình, tri giác đang dần dần mất đi. Trong sự xoay tròn của chuông vàng, hắn chỉ có thể di chuyển máy móc, không ngừng bước đi dựa theo tấm bản đồ trong đầu mình, quay trở lại vách núi.

Đây là bóng tối vô biên cương, chỉ có chuông vàng và tấm bản đồ trong đầu hắn vẫn còn sáng, chỉ có cảm ứng khí tức của hắn với đám hồ yêu nói cho hắn biết bọn họ còn sống.

Tô Vân tiếp tục bước đi, qua không biết bao lâu sau, khí huyết của đám người Hoa Hồ biến mất khỏi đầu hắn.

Tri giác của hắn càng ngày càng nhỏ yếu.

Tô Vân tiếp tục bước đi.

- Còn thời gian, trời vẫn chưa tối, mặc kệ dị vật kia là cái gì, trời hãy còn sáng, nó sẽ không thể đi ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK