Đồ Minh hòa thượng hồn bay phách lạc, một lúc lâu sau mới thở dài, uể oải nói.
- Ta cho rằng như thế là đúng, không nghĩ tới là hắn để cho ta nghĩ như thế. Ta thấy hắn tướng mạo thuần lương, nằm mơ cũng không ngờ lại là một lão hồ ly, ta tính sai. Phó viện trưởng, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Tinh quang lóe lên trong mắt lão giả, lão nói:
- Thiên Đạo viện đều là kẻ gian manh! Mặc kệ mục đích là gì, ta phải nhìn xem hắn có phải người Thiên Đạo viện hay không đã. Hơn nữa, coi như hắn thật sự là người Thiên Đạo viện, cũng chưa chắc có thể vào được Văn Xương học cung chúng ta.
Hắn khẽ mỉm cười, bộ dáng ung dung tự tại.
- Không phải Văn Xương học cung ta không nguyện ý giúp hắn tra án, mà hắn không thi đậu Văn Xương học cung thì có liên quan gì đến chúng ta?
Đồ Minh hòa thượng khen.
- Ý kiến hay!
Hai người đi vào trong lầu, tòa lầu này gọi Thần Tú lâu, bình thường rất nhiều người lựa chọn ở đây, nhưng cũng không ít người chọn cư trú bên ngoài học cung.
- Đồ Minh, mở thiên nhãn, nhìn Linh giới!
Lão giả kia thấp giọng. Đồ Minh hòa thượng gật đầu, lấy ra một mảnh lá cây kề sát mi tâm, lá cây dần dần ẩn vào làn da của hắn. Sau một lúc, mi tâm của hắn mở ra, một con mắt xuất hiện, chớp nhẹ hai cái, tựa hồ đang thích ứng tia sáng bốn phía. Lão giả kia cao tay hơn không ít, hắn không dùng loại lá cây kỳ dị này, mi tâm trực tiếp hé, lộ ra một con mắt.
Hai người đi trên hành lang Thần Tú lâu, hai bên hành lang là những căn phòng. Hai người bọn họ nhìn những căn phòng, bức tường phảng phất như biến thành sương trắng, bọn họ nhìn thấy nội tâm những thầy trò đang ở tại nơi đây. Con mắt được bọn họ khai mở gọi là Thiên nhãn, Thiên nhãn không nhìn thấy thân thể, chỉ có thể nhìn thấu nội tâm. lúc ban ngày nội tâm bị từng suy nghĩ vây khốn quấy nhiễu, nhưng đến ban đêm, những ý niệm này biến mất, bởi vậy khi đêm đến, nhất là lúc trong giấc mộng nội tâm trở nên thuần túy nhất.
Nội tâm rất khó nhìn thấy, bởi vì nội tâm mỗi người đều ẩn thật sâu trong Linh giới mỗi người, mà Linh giới lại giấu trong thân thể, nội tâm chính hư ảo mờ ảo, nhưng lại vô cùng chân thực. Nội tâm tăng cường Linh giới sẽ mở rộng theo, người nội tâm càng mạnh, Linh giới cũng càng lớn. Chẳng qua đến ban đêm, mọi người rơi vào trong mộng cảnh, Linh giới sẽ hiện ra từ nội tâm, chuyện phát sinh trong mộng cảnh thật ra là chuyện phát sinh trong Linh giới. Rất nhiều người cho rằng giấc mơ chỉ là giấc mơ, chỉ là suy nghĩ ban ngày đêm đến lại mơ tới mà thôi, nhưng căn bản không hề nghĩ rằng thực ra trong giấc mơ của bọn họ đều thật sự tồn tại trong Linh giới.
Đồ Minh hòa thượng đi theo sau lưng lão giả, nhìn hai bên căn phòng, tìm kiếm gian phòng đám người Tô Vân. Chỉ thấy nội tâm thầy trò Văn Xương học cung hiện ra, có người vang vang đọc sách, có người luyện kiếm trong mộng, có người ngao du thái hư, có người ngồi quan tưởng Kim Phật, có người ngồi bên cạnh lò luyện đan.
Lão giả kia cùng Đồ Minh hòa thượng âm thầm gật đầu, Đồ Minh khen.
- Xem ra, những tiểu tử này cũng khắc khổ dụng công.
Lão giả liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh.
- Những gia hỏa ngoại trú của các ngươi ở đâu? Có phải lêu lổng, quên bài học hay không?
Đồ Minh kêu oan.
- Phó viện trưởng, ta là hòa thượng, lễ phật! sao lại lêu lổng được?
Lão giả hừ một tiếng, lúc đi qua căn phòng nho sĩ học cung, không khỏi liên tục gật đầu, hắn thấy bên trong Linh giới của linh sĩ nho học đều sáng chói văn chương, chữ chữ đều tỏa hào quang.
- Thật là đầy bụng kinh luân!
Lão giả lộ ra tươi cười, đột nhiên lại đổi sắc mặt, tức giận đến toàn thân run rẩy. Chỉ thấy bên trong Linh giới có một nho sĩ, chướng khí mù mịt, khói đen cuồn cuộn, từng trang văn chương đen như chậu mực, văn chương bốc lên khói đen, trong khói đen còn có nam nữ trần truồng phiên vân lộng vũ!
- Đây là linh sĩ nào?
Lão giả tức giận, quát mắng:
- Vậy mà dám đọc văn chương của tà môn ma đạo! Ngày mai bắt hắn đào quáng tại xưởng kiếp tro cho lão tử!
Đồ Minh nhìn một chút, nói:.
- Hình như là lão sư nho học viện chúng ta, Linh Nhạc tiên sinh. Phó viện trưởng, muốn Linh Nhạc tiên sinh đi xưởng kiếp tro đào quáng ư?
- Ui, nguyên lai là Linh Nhạc tiên sinh, vậy thì không sao.
Lão giả vuốt vuốt râu, tiếp tục tiến lên.
- Tùy hắn đi.
Đồ Minh hòa thượng dở khóc dở cười, đi ra phía trước.
- Phó viện trưởng, bên ngoài có lời đồn nói nếp sống Văn Xương học cung chúng ta không tốt, mà điều đó có liên quan mật thiết với Linh Nhạc tiên sinh. . .
Lão giả lườm hắn một cái:.
- Nếp sống Văn Xương học cung không tốt liên quan đến Linh Nhạc tiên sinh? Nếp sống Văn Xương học cung không tốt là nếp sống do tất cả mọi người gây nên! Nếu chúng ta cố ý chụp cái nồi này trên lưng Linh Nhạc tiên sinh, ngươi đuổi đi hắn, người ngoài chẳng phải sẽ biết chân tướng? Rồi lỡ có chuyện xảy ra, ai là người gánh chịu cái nồi nước thối này?
Đồ Minh hòa thượng tươi cười, khen.
- Phó viện trưởng anh minh!
Cuối cùng, bọn họ tìm đến căn phòng đám người Tô Vân, lão giả nhìn, khen:
- Kiếm khí treo cao, kiếm quang thấu triệt, kiếm tâm thuần nhất, không tạp niệm, Lý Mục Ca là một hạt giống tốt.
Lý Mục Ca đã ngủ, bên trong Linh giới hắn, linh kiếm treo cao, kiếm phát theo tâm, thi triển đủ loại kiếm chiêu. Cho dù trong lúc ngủ, hắn cũng không quên luyện kiếm. Lão giả cùng Đồ Minh hòa thượng đi tới trước một căn phòng khác, nhìn vào bên trong.