- Nhị ca luân hãm thật nhanh, hoàn toàn không có tiết tháo a.
Tô Vân ngóng nhìn một phen, lắc đầu nói.
- Chỉ mong hắn sẽ không học Linh Nhạc tiên sinh đi trộm cái yếm, học viết dâm từ lãng khúc cái gì đó, bại hoại thanh danh Dã Hồ tiên sinh.
Hắn rất khó tưởng tượng được cảnh tượng Hoa Hồ trung hậu lão thành đi theo Linh Nhạc tiên sinh há miệng ngâm thơ.
Nơi xa, Thanh Khâu Nguyệt, Ly Tiểu Phàm cùng Hồ Bất Bình đang tự mình thi triển thủ đoạn để bắt những Linh khí kia, Trì Tiểu Diêu ở một bên giám sát chỉ điểm, thỉnh thoảng ra tay giúp đỡ.
Nhưng ba con tiểu hồ yêu trưởng thành rất nhanh, thời điểm cần nàng hỗ trợ rất ít.
Tô Vân nhìn xem một màn này, nội tâm bình thản, trong lòng thản nhiên.
- Đêm hôm đó, Bất Bình hỏi ta có thể rời khỏi bọn hắn hay không, ta nói sẽ không. Nhưng hiện tại ta ngược lại lo lắng bọn hắn sẽ rời khỏi ta, bọn hắn cuối cùng vẫn phải trưởng thành. . .
Hắn rất vui mừng, chiếu cố Hoa Hồ, chiếu cố ba con tiểu hồ yêu là hứa hẹn của hắn đối với vợ chồng lão Cẩu, cũng báo đáp ân tình của Dã Hồ tiên sinh.
Nhưng càng nhiều bởi vì hắn sớm đã xem Hoa Hồ và ba tiểu hồ yêu như thân nhân của mình, người nhà của mình.
Nhìn thấy bọn người Ly Tiểu Phàm, Thanh Khâu Nguyệt có thể sớm tự lập, có thể tìm kiếm được phương hướng và con đường của chính mình, trong lòng của hắn có thất lạc cũng có mừng rỡ.
Hắn liếc nhìn bốn phía, mấy trăm sĩ đang tìm kiếm Linh khí bốn phía, không ít sĩ tử hàng phục được Linh khí, có người kích động không thôi, có người bởi vì có Linh khí cho mình mà nghẹn ngào rơi lệ.
- Những sĩ tử bần hàn này vì đạt được một kiện Linh khí, không tiếc tính mệnh cũng muốn xông vào Lôi Kích cốc một lần. Trong bọn họ, có ít người biết rõ đây là bẫy rập của Lâm gia, biết rõ mình có thể sẽ trở thành tế phẩm, nhưng cũng muốn đến đây. Bọn hắn không phải vì Linh khí, mà sau khi đạt được Linh khí tăng thực lực của mình lên, để cho mình có thể có được càng nhiều cơ hội.
Tô Vân quay đầu, nhìn Linh Nhạc tiên sinh đang đang nói chuyện với Hoa Hồ một chút, thầm nghĩ.
- Linh Nhạc tiên sinh là một người phi thường đặc biệt, vận rủi quấn thân, nhưng lại lòng có nhân từ đại thiện, cho bọn hắn cơ hội này.
Từ vừa mới bắt đầu, mục đích Linh Nhạc tiên sinh chính là phá hư lần huyết tế cùng thu bảo của Lâm gia.
Hắn lấy đặc tính của bản thân, dẫn lôi vân tiến vào vực sâu, lại đùa cợt Lâm Tố Y, cùng Lâm Tố Y đại chiến, mượn cơ hội phá hư phong ấn cùng cấm chế Lâm gia lão tổ lưu lại.
Bất quá, hắn chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết mà đến, không có kế hoạch kín đáo.
Tô Vân trong lúc vô tình đánh chết Lâm Thanh Dật, để Lâm gia lão tổ luyện bảo sớm kết thúc, đỉnh vuông bốn chân bị phá hư, bù đắp lỗ thủng của hắn.
Khi đó Linh Nhạc tiên sinh mới bắt đầu mượn cơ hội phá hư tầng thiên địa nguyên khí biến thành đỉnh vuông bốn chân trong lôi vân, để bảo vật Lâm gia không có cơ hội phục hồi như cũ!
Đồng thời, Linh Nhạc tiên sinh cũng là một người cực hào phóng, hắn rõ ràng có thể lấy hết mấy ngàn Linh khí, lại cố ý thả ra, thành toàn những sĩ tử cùng khổ tới nơi đây lịch luyện.
Hắn rõ ràng là một người bừa bộn có tiếng, lưng đeo xú danh nhưng lại làm điều đại thiện.
- Tô sĩ tử!
Linh Nhạc tiên sinh đang đi tới bên này, kiệt lực khống chế lực lượng của mình, thu khói đen cuồn cuộn vào trong Linh giới của mình, miễn cho Tô Vân dính đến vận rủi, nhưng vẫn không có khả năng thu nạp hoàn toàn, dẫn đến đỉnh đầu có một đóa mây đen.
Hoa Hồ đi theo phía sau hắn, đỉnh đầu cũng có một đóa mây đen, chỉ là nhỏ hơn chút.
Trên dưới toàn thân Linh Nhạc tiên sinh có một cỗ hương vị bất cần đời, hồn nhiên không có phong phạm đại nho, cười nói.
- Đệ nhất nhân đại khảo có muốn vào Nho Học viện của ta?
Tô Vân chào.
- Cám ơn tiên sinh nâng đỡ. Chỉ là tính linh thần thông ta đã thành, Nho Học viện không quá thích hợp với ta.
So sánh với Linh Nhạc tiên sinh, hắn ngược lại có phong phạm nho nhã, đây là do đi theo Dã Hồ tiên sinh đọc sách mà học được, chỉ có khi hắn bộc phát tính nết mới hiển thị rõ sự kiệt ngạo của bản thân mình.
Mà Linh Nhạc tiên sinh hiển nhiên giống như vô lại đầu đường mặc vào y phục đại nho, không có nửa điểm đứng đắn.
Linh Nhạc tiên sinh vung quạt xếp giữa mùa đông, nện bước chân tám chân sáu, vừa đi vừa đàm luận, cười nói.
- Cũng đúng. Công pháp của ngươi cổ quái, ta nhìn không thấu, thần thông của ngươi càng cổ quái. Ta làm việc nhìn như không có quy củ, nhưng kì thực mọi cử động lại trong quy củ, ngươi nhìn như cứng nhắc, tuân theo các loại quy củ, nhưng kỳ thật không tuân thủ quy củ, muốn đánh nát tất cả quy củ.
Tô Vân cẩn thận suy nghĩ một chút, hai người bọn hắn đích thật như vậy.
- Nhị ca, ngươi làm sao lại đen?
Tô Vân vẫn không nhịn được thấp giọng hỏi thăm Hoa Hồ.
Hoa Hồ rất xấu hổ, nói nhỏ.
- Hắn hỏi ta trong bụng có mực nước không? Để hắn nhìn xem. Sau đó ta liền đen.
Tô Vân kinh ngạc.
- Một trăm năm mươi năm trước, trụy long ở Thiên Thị viên, khi đó trên trời rơi xuống tuyết lớn, toàn bộ Sóc Phương cũng đều là băng thiên tuyết địa, chịu tuyết tai, dân chúng lầm than, rất nhiều người dân chết đói, ven đường đều là thi thể.
Linh Nhạc tiên sinh ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời suy nghĩ xuất thần, nói tiếp.
- Lúc ta đọc qua Sóc Phương Chí, đọc được khi Nguyên Đế nhận được tin tức có tuyết tai, nhanh chóng lệnh cho khâm sai áp giải lương thảo tiền tài đến đây cứu trợ thiên tai. Bất quá, trong Sóc Phương Chí không có ghi lại, vị khâm sai cứu trợ thiên tai này thay hình đổi dạng, đổi họ Lâm, chính là Lâm gia tổ tông này. Cũng là hắn vào lúc đó phát hiện bảo tàng Lôi Kích cốc, định dùng Lôi Kích cốc luyện bảo.
Tô Vân nao nao, không biết vì sao hắn nói với mình những thứ này, suy tư một lát, hỏi.
- Linh Nhạc tiên sinh, Lâm gia cứu trợ thiên tai, thành quả như thế nào?
- Bách tính trôi dạt khắp nơi, ăn thịt uống máu lẫn nhau.
Linh Nhạc tiên sinh hời hợt nói một câu.
- Ngươi nhìn mấy ngàn thanh Linh khí này, đại bộ phận đều có màu đồng xanh, kỳ thật đó cũng không phải thanh đồng, mà do Thanh Hồng tệ rèn đúc mà thành. Muốn luyện thành nhiều linh khí như vậy, mượn bảo địa luyện thành một đại đỉnh bốn chân, làm chí bảo trấn tộc, ngươi cảm thấy cần bao nhiêu Thanh Hồng tệ? Tiền cứu trợ thiên tai, ngay ở chỗ này.
Tô Vân dừng bước, yên lặng không nói.
Linh Nhạc tiên sinh đặt cái yếm Lâm Tố Y lên mũi hít hà mấy cái, nói tiếp.
- Lâm gia từ một đời Lâm khâm sai kia trải qua ba đời, rốt cục thành thế gia, có bảo địa, còn muốn một kiện chí bảo trấn tộc. Nơi nào có chuyện tiện nghi như vậy? Ngoại trừ Lâm gia, còn có Chu gia, Lục gia, Văn gia, Điền gia, Võ gia, Đồng gia, không phải đều là những người đạt được chỗ tốt từ trong lần tuyết tai kia, về sau mới trở thành thế gia sao?
Hắn đi đến nơi xa, thản nhiên nói.
- Có một số việc, hậu nhân bọn hắn không nhớ rõ, nhưng có người giúp bọn hắn nhớ kỹ. Hoa Hồ, đi thôi!