Bởi vì không xác định nhân ma không ẩn núp bên phe mình thì bất kể nhân ma là ai trong phe bên kia, chỉ cần tiêu diệt hết bên đó là có thể tiêu diệt được nhân ma!
Cả hai bên đều có ý nghĩ đó thì một trận chiến quyết tử là không thể tránh được.
Cuối cùng, phe sĩ tử ở đầu rồng đã giành được thắng lợi. Sĩ tử lĩnh đội cũng nằm trong số đó.
Bọn họ trở lại mấy gian phòng ở đầu rồng, chờ tuyết tan sẽ rời khỏi nơi đây.
Bọn họ đốt lửa, ngồi bên đống lửa trong bầu không khí vô cùng nặng nề, nói về việc sau khi rời khỏi nơi đây bọn họ sẽ kể chuyện đã xảy ra với bên ngoài như thế nào, cũng nói tới sau này phải chăm sóc cha mẹ của những sĩ tử đã chết ra sao.
Hoa Hồ giở sách, nói.
- Sau đó bọn họ về phòng đi ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ phát hiện có một tấm bia đá của Linh Tù Khốn Thiên Lung bị phá hỏng.
Tô Vân đột nhiên rùng mình.
- Nhân ma chưa chết, còn ẩn núp trong bọn họ!
Sắc mặt Hoa Hồ đầy vẻ cổ quái, hắn giở hai trang cuối cùng đọc đi đọc lại mấy lần, dường như không hiểu nổi. Một lát sau, hắn sắp xếp xong nội dung của hai trang cuối đó, rồi mới tiếp tục đọc tiếp.
Đám sĩ tử trở lại mấy gian phòng ở chỗ đầu rồng, ai nấy đều chất chứa đầy sự ngờ vực trong đầu, vô cùng đề phòng những người khác.
Lúc này, sĩ tử lĩnh đội đã tìm đến vị sĩ tử đã viết cuốn sách này, nói với hắn rằng "chúng ta không thể tìm được nhân ma trong chúng ta, như vậy chỉ còn một biện pháp, đó chính là giết sạch mọi người".
Hắn nói, nhân ma không thể dựa vào sức mạnh bản thân để phá hoại Linh Tù Khốn Thiên Lung, chỉ có thể đầu độc người khác, mượn tay họ phá hỏng Linh Tù Khốn Thiên Lung. Bất cứ kẻ nào, miễn là còn sống, đều có thể trở thành đối tượng bị nhân ma lợi dụng.
Nếu nhân ma mà chạy thoát ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến thiên hạ đại loạn, không biết bao nhiêu sinh linh sẽ rơi vào cảnh lầm than.
Bọn họ chỉ có thể hy sinh chính mình, chết ở nơi đây, như vậy mới có thể đảm bảo nhân ma sẽ không chạy đi được.
- Như vậy, ta nên làm thế nào để xác định ngươi không phải nhân ma?
Vị sĩ tử viết sách kia hỏi.
Sĩ tử lĩnh đội đáp.
- Hàn Quân, sau khi giết những người khác rồi, chỉ còn lại ta và ngươi. Nếu ta là nhân ma, ta sẽ bặt buộc phải dụ dỗ ngươi đi phá hỏng Linh Tù Khốn Thiên Lung. Ngươi chỉ cần tự sát thì có thể nhốt ta tới chết ở chỗ này. Nếu ngươi là nhân ma, ta tự sát, thì ngươi cũng sẽ bị nhốt ở đây!
Sĩ tử viết sách đồng ý.
Trận giết chóc bắt đầu.
Người ra tay trước là sĩ tử lĩnh đội.
Cánh tay hắn biến thành một binh khí thật lớn, cắt nát tứ chi của bạn học. Sĩ tử viết sách hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, nhìn sĩ tử lĩnh đội như bị tà thần chiếm lĩnh mà chém giết các sĩ tử khác, hắn sợ, nên hắn bỏ chạy.
- Lĩnh đội mới là nhân ma!
Hắn viết trong sách.
Hắn để lại dấu chân trên tuyết, nên cuối cùng sĩ tử lĩnh đội vẫn tìm được hắn.
Trong căn phòng ở đuôi rồng, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, tay chân của sĩ tử lĩnh đội đã biến thành hình binh khí thật lớn, dùng một tư thế vô cùng kỳ dị bò bằng cả tay cả chân trong lớp tuyết dày.
- Học đệ, giờ chỉ còn lại ta và ngươi!
Tiếng của sĩ tử lĩnh đội truyền tới từ bên ngoài.
- Ta còn chưa tìm được nhân ma!
Hắn nhanh chóng múa bút trong phòng ghi chép lại hình thái của sĩ tử lĩnh đội, đối với người sau mà nói thì đây là một cuốn bút ký vô cùng tốt để nghiên cứu nhân ma.
- Học huynh, ngươi không phải nhân ma sao?
Hắn vừa viết vừa gào lên với bên ngoài cửa sổ.
- Ta cũng không phải nhân ma, ta đang mượn linh hồn rồng cường hóa thân thể, khiến thân thể hóa rồng, gia tăng thực lực.
Sĩ tử lĩnh đội ngoài cửa sổ đi tới bên này, giải thích cho hắn nghe.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thấy thấy tứ chi của sĩ tử lĩnh đội hóa thành móng vuốt rồng, thế mới biết mình đã đổ oan cho vị học huynh này.
- Nếu học huynh không phải nhân ma, như vậy ai mới là nhân ma?
Sắc mặt của Hoa Hồ càng trở nên cổ quái khi đọc tới đoạn cuối cùng.
- Ý thức của ta dần mơ hồ, bóng tối xâm nhập vào trong đầu óc ta. Trong cơn hoảng hốt ta dường như thấy cánh tay trái của mình chậm rãi hóa thành binh khí thật lớn... Hửm, hết rồi.
Hoa Hồ gập sách lại.
Tô Vân và ba tiểu hồ ly đang say sưa lắng nghe, nghe Hoa Hồ nói vậy thì không khỏi nóng nảy.
- Hết rồi là thế nào? Chuyện này đúng là không đầu không đuôi!
Hồ Bất Bình vò đầu bứt tai kêu lên.
- Phần sau đâu? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Hắn mới là nhân ma đúng không? Trận chiến giữa hắn và học huynh lĩnh đội, ai thắng?
Hoa Hồ bất đắc dĩ nói.
- Trong sách này chỉ ghi đến đây, không nói sau đó đã xảy ra chuyện gì. Vả lại đây không phải chuyện ta viết, mà là một câu chuyện thực sự xảy ra vào ngày tuyết rơi nặng hạt một trăm năm mươi năm trước.
Đám tiểu hồ ly bất mãn, cứ bắt ép hắn phải đưa ra kết thúc chính xác cho câu chuyện này.
Hoa Hồ bất đắc sĩ nói.
- Hắn đã đồng quy vu tận với học huynh lĩnh đội...
- Kết cục này tệ quá!
Thanh Khâu Nguyệt nhanh nhảu nói.
- Nhân ma thắng, giết chết học huynh lĩnh đội. Nhưng hắn không thể ra khỏi Linh Tù Khốn Thiên Lung, cuối cùng hắn chết già trong Táng Lăng long, mãi cho tới khi Toàn Thôn Cật Phạn đến! Kết thúc thế này mới hay!
Ly Tiểu Phàm vội vàng nói.
- Nhân ma chết trong tay của học huynh lĩnh đội, nhưng đến phút cuối học huynh lĩnh đội cũng không dám khẳng định mình có bị nhân ma bám lên người không, cho nên lựa chọn cô độc chết già trong Táng Long lăng. Ta cảm thấy phải kết thúc như thế này mới hay!
Hồ Bất Bình giơ móng vuốt lên.
- Có lẽ học huynh lĩnh đội giết nhân ma xong, rời khỏi Táng Long lăng! Đây mới là kết thúc viên mãn!
Đám tiểu hồ ly cãi cọ, mỗi người đều có kết thúc riêng của mình.
Hoa Hồ đặt cuốn sách sang một bên, chỉ thấy Tô Vân như đang suy nghĩ chứ không tham gia cuộc thảo luận, không khỏi tò mò hỏi.
- Tiểu Vân, đệ đang nghĩ gì vậy?
Tô Vân suy nghĩ tới xuất thần, đột nhiên nói.
- Ta đang nghĩ, tối hôm đó có thật là long linh cứu Toàn Thôn Cật Phạn hay không?