Tô Vân giật mình, nhìn qua từng cái hắc quan.
Âm thanh thiếu nữ Ngô Đồng lại vang lên bên tai hắn.
- Các ngươi tưởng tượng nhân ma quá ác. Mọi người chỉ ưa thích đem chuyện xấu chồng chất trên đầu nhân ma. Mà thực ra, nhân ma chân chính ã làm chuyện xấu cũng không có bao nhiêu. Những chém giết kia thực ra chỉ là dã tâm của mọi người chế bịa đặt, nhân ma trở thành mục tiêu để mang tiếng xấu mà thôi.
Tô Vân liếc nhìn nàng một cái thật sâu.
- Ta sẽ không bị ngươi mê hoặc.
Thiếu nữ Ngô Đồng cười nhạo một tiếng.
- Như vậy, Tô sĩ tử, ta muốn đánh cược cùng ngươi.
Tô Vân cau mày.
- Đánh cược gì?
- Ta và ngươi cược, ta không làm bất cứ chuyện gì, không mê hoặc bất kỳ người nào, trong vòng nửa năm, Sóc Phương tất có náo động lớn, đại hạo kiếp, có người còn làm lớn, làm ác hơn so với nhân ma như ta!
Âm thanh thiếu nữ Ngô Đồng hiện ra hàn ý lành lạnh, hoàn toàn khác biệt với nàng áo đỏ mang tới nhiệt liệt cùng ấm áp nàng đang mặc, lạnh như băng nói.
- Có người sẽ mượn cơ hội lần này, mượn hài cốt của vô số người để cho mình vang danh thiên hạ, đoạt được uy danh danh vọng vô thượng, tiến quân đến Đông đô đoạt Đế! Tô sĩ tử, có muốn đánh cược một lần nhân tính thiện ác cùng nhân ma tội ác tày trời như ta hay không?
Tô Vân nắm chặt nắm đấm, thấp giọng nói.
- Tiền đánh cược là cái gì?
Ánh mắt Thiếu nữ Ngô Đồng lấp lóe, nói.
- Tiền đặt cược chính là, nếu như ta thắng, ngươi nợ ta một cái mạng, nếu ta rơi vào trong tay của ngươi, ngươi không thể giết ta.
Tô Vân buồn bực, đây là yêu cầu gì?
Tiền đặt cược rõ ràng có ý thiếu nữ Ngô Đồng cho rằng bản thân sẽ có khả năng đánh không lại Tô Vân, thậm chí có thể sẽ chết trong tay hắn, cho nên nhờ vào tiền đặt cược cầu hắn tha mạng!
Nhưng mà lần trước bên trong Thập Cẩm Tú Đồ, Tô Vân giao thủ cùng thiếu nữ Ngô Đồng qua một lần, trận chiến kia cho hắn bóng mờ rất lớn, loại cảm giác bất lực lúc đó vẫn để hắn không rét mà run.
Hiện tại nghe ý tứ của thiếu nữ Ngô Đồng, bóng mờ trong tâm lý nàng dường như cũng không nhỏ nha!
Hình như nhân ma này có chút sợ hắn, không dám chính diện giao phong cùng hắn.
- Nữ nhân này tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn cho ta, buộc ta chuyên cần khổ luyện, thử luyện thành công pháp đại nhất thống. Không nghĩ tới, ta bị nàng dọa cho phát sợ, nàng cũng bị ta dọa cho phát sợ.
Tô Vân có một loại cảm giác vô cùng hoang đường, bị thiếu nữ Ngô Đồng đả kích đến lòng tin lập tức nhanh chóng khôi phục, thầm nghĩ.
- Nguyên lai trong lòng nàng, ta mạnh mẽ như vậy.
- Tốt, ta cược cùng ngươi.
Tinh thần Tô Vân phấn chấn, cho dù mặt mũi dính đầy kiếp tro cũng không che giấu được, nói.
- Chẳng qua, tiền đánh cược này lẫn nhau, nếu như ta thắng, tương lai ta nếu rơi vào trong tay của ngươi, ngươi cũng không thể giết ta.
Thiếu nữ Ngô Đồng cũng hơi giật mình.
- Vì sao hắn muốn mượn cơ hội này cầu ta tha mạng? Chẳng lẽ nói hắn cho rằng ta và hắn kỳ phùng địch thủ, hắn không có niềm tin tuyệt đối vượt qua ta?
Trong nội tâm nàng có chút vui vẻ.
- Lần này đánh cược thắng thua có thời gian nửa năm, trong vòng nửa năm hắn sẽ không xuống tay với ta. Nửa năm sau, ta chỉ sợ đã tu luyện tới Uẩn Linh cảnh giới tầng thứ năm thậm chí tầng thứ sáu, lại thêm Sóc Phương tất có náo động, càng giúp thực lực ta lớn mạnh! Dù hắn có một chiêu kiếm thuật đáng sợ kia, ta muốn giết chết hắn cũng dễ như trở bàn tay! Chẳng qua. . .
Tâm thần nàng lại có chút hoảng loạn.
- Có điều, hắn rộng lượng từ bỏ thời gian nửa năm, chẳng lẽ bởi vì hắn có đầy đủ lòng tin, cho rằng trong nửa năm qua này ta không cách nào đuổi theo hắn? Hắn thật mạnh mẽ như vậy?
Nàng không khỏi hồi tưởng lại một kiếm kia của Tô Vân, một kiếm quả thật vô cùng kinh khủng, một kiếm khiến nàng hay tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng!
Mục đích chân thực của nàng là vì kéo dài nửa năm này.
Tô Vân cho nàng áp lực thực sự quá lớn, chẳng qua cho dù Tô Vân đáp ứng cho nàng thời gian nửa năm, nàng cũng không có đầy đủ lòng tin phá giải một kiếm kia của Tô Vân.
Tô Vân lại không biết nàng nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ đơn thuần muốn bảo vệ nửa năm bình yên.
- Tô sĩ tử, đã chúng ta trong vòng nửa năm tiếp theo không phải kẻ địch, như vậy có lẽ có thể làm bằng hữu.
Thiếu nữ Ngô Đồng cẩn thận diễn đạt, miễn cho chọc giận hắn, để lại cho hắn cách nhìn không tốt, châm từ rót câu.
- Xem như bằng hữu, ta muốn khuyên ngươi một việc: Vô luận như thế nào cược đều được, tuyệt đối không nên cược nhân tính. Bằng không, ngươi sẽ thua rất thảm!
Tô Vân hơi giật mình, liếc nhìn nàng một cái thật sâu.
Toàn Thôn Cật Phạn Tiêu Thúc Ngạo thì buồn bực, thầm nghĩ.
- Tại sao Ngô Đồng tiền bối lại khách khí với tiểu tử này như thế? Tiểu tử này hai lần ba phen chặt đứt kiếm của ta, không cần khách khí với hắn, trực tiếp chọc hắn một cái xuyên tim là được!
Trong lòng hắn, thiếu nữ Ngô Đồng chính là Chân Long, bất luận dù ai cũng không cách nào thay đổi cái nhìn của hắn.
Bởi vì Ngô Đồng truyền thụ cho hắn là “Chân Long mười sáu thiên”, tuyệt đối không có giả tạo!
Đúng lúc này, có người cao giọng nói.
- Chế tác nhanh một chút! Phải chở hết những hắc quan này trong đêm! Cẩn thận một chút cho ta!
Tô Vân giật mình.
Thiếu nữ Ngô Đồng thản nhiên nói.
- Có lẽ không cần chờ nửa năm, ngươi ta có thể phân ra thắng thua.
Tô Vân lẩm bẩm.
- Nhân tính, thật chẳng lẽ không đỡ nổi một đòn. . .
Thiếu nữ Ngô Đồng cười nhạo một tiếng, đi thẳng về phía trước.
- Nhân tính khi nào cứng chắc chưa? Điểm này, ta đã biết rất rõ. Chỉ có dạng mao đầu tiểu tử như ngươi mới tin tưởng vững chắc nhân tính. Những người này chém giết thì chỉ biết đẩy lên đầu của ta, nói với người ngoài là ta mặc cho quái kiếp tro đồ sát dân chúng, cầm ta đầu đi tế cờ!
Tiêu Thúc Ngạo vội vàng đuổi theo nàng.
Trung niên thợ mỏ thấp giọng nói.
- Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây, đi sâu về phía trước sẽ vào bên trong núi kiếp tro, ta không cách nào khống chế người này tiến vào. Ta đi điều tra quái kiếp tro bị đưa đến đâu, chính ngươi cẩn thận làm việc, đừng muốn liên lụy đến ta!
Tô Vân yên lặng gật đầu.
Tinh khí thần thợ mỏ kia đột nhiên biến đổi, mờ mịt gãi đầu một cái, quan sát bốn phía, hồn nhiên không biết bản thân tại sao lại ở đây.
Thượng sứ thành Sóc Phương dùng một loại pháp thuật khống chế tinh thần, khống chế nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động của hắn, thượng sứ không còn khống chế, thợ mỏ liền sẽ tỉnh lại.
Tô Vân cất bước đuổi theo Ngô Đồng cùng Tiêu Thúc Ngạo, nhìn về phía từng hắc quan to lớn được đặt vào trong xe trên quảng trường, trong lòng yên lặng nói.
- Nhân tính, chống lại khảo nghiệm hay không. . .