Lão còn chứng kiến cánh tay của Tô Vân đột nhiên trở nên to đùng, mạch máu gồ lên dưới làn da đập thình thịch, rồi thấy chưởng phong của Tô Vân trở nên vô cùng sắc bén.
Thiếu niên nhận lấy một cú đánh từ lão, cơ thể lập tức xoay tròn, trong lúc đó, cánh tay của thiếu niên vung lên từ dưới.
Trông nó hệt như một chiêu kiếm thuật.
Viên Tam tổ sư nhìn thấy cánh tay của Tô Vân trực tiếp chém đứt sáu con vượn trắng thành hai nửa, đánh chúng nó về trạng thái khí huyết. Lão nhìn bàn tay của Tô Vân cắt Hỗn Thiết Bổng, tính linh thần thông của mình, mà gần như không hề gặp phải trở ngại gì.
Hỗn Thiết Bổng của lão bị cắt thành hai nửa với mặt cắt rất phẳng.
Lão lại thấy bàn tay của Tô Vân quét qua từ dưới sườn trái của mình lên trên vai phải. Trong nháy mắt khi chưởng phong quét qua, lão nhìn thấy dòng máu nóng bỏng của mình bị ánh kiếm làm cho bốc hơi, biến thành sương mù đỏ sậm.
Nửa người trên của Viên Tam tổ sư bay lên không trung, còn khen ngợi.
- Hảo kiếm thuật! Viên Tam tâm phục khẩu phục, chết cũng không tiếc!
Nửa người dưới của lão thì rơi xuống râu rồng, đứng đó một chốc lát rồi mới mất đi sức lực, đôi chân vượn linh hoạt không bám được râu rồng nữa thế mới rơi xuống.
Tô Vân hạ xuống, suýt thì ngã khỏi vảy rồng trơn bóng. Hắn vội vã giơ tay bám lấy cột sắt chống đỡ lầu gỗ thì mới không bị quẳng xuống khỏi liễn Chúc Long.
Nửa phần thi thể của Viên Tam tổ sư rơi xuống bên cạnh hắn, biến mất trong núi rừng tối tăm.
Sắc mặt Tô Vân buồn bã, tuy Viên Tam tổ sư này muốn lấy mạng hắn, nhưng hắn lại không oán hận lão ta. Sở dĩ hai người không chết không thôi chính là từ lần thu thêm mười đồng tiền trên cầu lúc trước.
- Viên Gia Lĩnh làm ác bá chặn cầu, vào nhà cướp của, cướp tiền giết người, mặc dù không gặp phải ta thì cũng sẽ gặp những người khác, sớm muộn gì cũng có ngày này.
Hắn thầm nói trong lòng.
Trên bầu trời, từng con rối Yển Sư gào thét lao tới chỗ hắn.
Tô Vân thở dài, chờ cái chết phủ xuống. Hắn đã không còn sức chống cự nữa rồi.
Lúc này, Lục Địa Chúc Long hơi dừng lại, rốt cuộc đã đi tới chân núi. Những con rối Yển Sư kia rầm rập bay đi.
"Ha..."
Tô Vân bật cười, rồi lại đột nhiên cười ha ha, cười tới mức ho khan dữ dội, ói ra vài ngụm máu, cả người ủ rũ mệt mỏi.
- Tiểu Vân! Tiểu Vân! Đệ đang ở đâu?
Tiếng Hoa Hồ truyền tới.
- Tô Vân sư đệ, nếu nghe thấy thì trả lời một tiếng!
- Tiểu Vân ca, đã an toàn rồi! Huynh đang ở đâu?
Tô Vân lên tiếng.
- Ta ở đây...
Nhưng giọng hắn quá khàn, không vang xa trong tiếng gió ù ù này.
- Ta ở đây.
Tô Vân thở dốc một hơi, lặp lại câu nói.
- Ta ở đây.
Có ánh đèn từ trên một đình đài của một tòa lầu gác chiếu lên người hắn. Tiếp đó, từ các lầu gác khác cũng có ánh đèn chiếu xuống. Tô Vân hơi ngẩn ra, rồi nở nụ cười.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp tới từ người xa lạ.
Trên lưng Chúc Long, đám người Hoa Hồ, Lý Mục Ca lần theo ánh đèn nhanh chóng chạy tới. Một chốc lát sau, Tô Vân gần như bị lạnh tới cứng ngắc được đưa vào trong phòng. Có người xa lạ cởi áo rồi bọc hắn lại. Có người thì đun nước ấm rót vào cốc sứ cho hắn cầm để ấm tay.
Lý Mục Ca mang theo thuốc trị thương, cả loại uống lẫn bôi.
Tô Vân cảm thấy lòng ấm áp.
Trong xe dần yên tĩnh lại. Tô Vân điều động chút nguyên khí còn sót lại thôi động Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên chữa thương, làm cho nguyên khí trợ giúp cho dược lực của thuốc trị thương. Môn công pháp này rất hữu ích cho việc làm cường tráng phủ tạng.
Bên ngoài cửa sổ là một mảng tối om, trên vùng đất hoang dã có những đốm sáng thể hiện một tòa thành trấn không lớn.
Lý Mục Ca nói.
- Đó là trấn Thanh Ngư.
Tô Vân ngẩn ra, không rõ vì sao mà cái tên này lại khiến hắn cảm thấy có chút quen tai.
Hoa Hồ tò mò hỏi.
- Nơi này cách biển xa như vậy, vì sao tên trấn lại là Thanh Ngư?
- Nghe đồn người ở nơi này dọn ra khỏi Thiên Thị viên từ sáu bảy năm trước. Ban đầu bọn họ là ngư dân Bắc Hải.
Lý Mục Ca trả lời.
- Sau này nơi đó xảy ra tai biến, trở thành khu không người. Chỉ có những người chuyển đi mới may mắn sống sót.
Tô Vân lắc đầu, trong đầu hắn cứ vang lên tiếng ong ong. Cái tên trấn Thanh Ngư khiến hắn cảm thấy quen thuộc, nhưng không biết vì sao khi hắn nghĩ tới những chuyện trước cơn tai biến thì đầu óc hắn lập tức trống rỗng.
Trí nhớ của hắn như bị thiếu đi một mảnh lớn, toàn bộ ký ức trước cơn tai biến đã hoàn toàn biến mất!
Hắn càng nghĩ, đầu càng đau, tiếng ong ong càng lớn.
Sắc mặt hắn lập tức vàng như nến, không nhịn được che tai lại. Đám người Hoa Hồ Lý Mục Ca vội vàng nói với hắn mà hắn lại không nghe thấy gì.
Một lúc sau, tiếng ong ong mới biến mất.
Tô Vân mệt mỏi thở hổn hển, khoát tay nói với đám người Hoa Hồ.
- Ta không sao, có lẽ vết thương tái phát.
Trấn Thanh Ngư đã lướt qua bên ngoài cửa sổ.
- Trấn Thanh Ngư...
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
- Nơi này, ta nhất định phải tới xem!
Chúc Long lao đi như bay, mặc dù đêm tối nhưng cảnh sắc ven đường lại khiến Tô Vân và đám người Hoa Hồ lấy làm gì lạ.
Dọc đường đi có núi lớn, dưới chân núi sáng trưng đèn đuốc, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Tô Vân hỏi Lý Mục Ca thì mới biết nơi đó là khu mỏ.
- Còn có một số chỗ là hầm lò.
Lý Mục Ca nói.
- Khu mỏ đào vàng, bạc, đồng và khoáng thạch, các xưởng tro kiếp thì đào tro kiếp dưới lòng đất. Xưởng tinh luyện thì tinh luyện tro kiếp làm khoáng thạch. Xưởng hầm lò thì đốt bụi kiếp nung gạch ngói đồ sứ. Ngoài ra còn có xưởng lưu ly chế tạo lưu ly (thủy tinh), xưởng luyện cương, xưởng tế luyện. Mà các xưởng này đều cần tro kiếp.
Hoa Hồ hiếu kỳ hỏi.
- Tro kiếp là cái gì?
- Chính là than đá dưới lòng đất. Thời Vũ Đế, có linh sĩ bên Sóc Phương đào xuống đất ngàn thước, phát hiện trong lòng đất có than đá đốt được, một cục nhỏ có thể đốt cả đêm.
Lý Mục Ca đáp lời.
- Vũ Đế sai người thăm dò nguồn gốc của than đá. Có Thánh Phật nói đây là bụi kiếp của một thời đại. Thời đại trước, cũng có người, có vật, có cây cối hoa cỏ, nhưng không biết làm sao mà đại kiếp nạn kéo tới, tất cả bị chôn dưới lòng đất.