Một đêm này, Sóc Phương bình tĩnh. Nhưng trừ Sóc Bắc, mười sáu châu một trăm lẻ tám quận huyện ngoài Sóc Phương cũng không bình tĩnh, theo tin tức truyền ra, từng cao thủ thanh danh hiển hách trên giang hồ thừa dịp lúc ban đêm tiến đến Sóc Phương. Bọn hắn có đi bộ, có lao nhanh như điện chớp, có cưỡi Chúc Long Liễn, Phụ Sơn Liễn, có ngồi phượng liễn đi đường từ không trung, đêm nhập Sóc Phương.
Tả Tùng Nham không ngủ một đêm, đợi cho sắc trời hừng sáng, chỉ thấy Nhàn Vân đạo nhân phong trần mệt mỏi đi tới, trên người vẫn dính sương lạnh, hướng hắn khom người, dâng lên nhẫn ngọc. Tả Tùng Nham tiếp nhận nhẫn ngọc, nhẫn lạnh buốt, lúc này mới yên lòng lại, trầm giọng nói:
- Cường Long sẽ ép địa đầu xà, chỉ cần rồng đủ mạnh, đủ tráng, đừng nói đối phương là địa đầu xà, thời điểm đối phương là bảy con rồng, chúng ta cũng có thể làm mãnh long quá giang!
Sáng sớm, Tô Vân sớm rời giường, kiếm thương trên mông đã khỏi hẳn, cho dù diễn luyện võ học chiêu pháp, cũng cảm giác không thấy bất luận đau đớn gì. Đạo kiếm thương này là tính linh của hắn bị Tiên Kiếm đâm rách cái mông, dẫn đến vị trí đồng dạng của nhục thân cũng thụ thương theo, cực kỳ cổ quái. Lần này Đổng y sư trị thương cho hắn, lấy trị liệu tính linh làm chủ, trị liệu vết thương thân thể làm phụ, thấy hiệu quả rất nhanh.
- Đổng y sư quả thật là thần y thánh thủ. Bất quá hắn cái gì cũng tốt, chính là cũng không biết sao khi gặp liền rút máu ta, hắn cũng không phải bán Huyết Đậu Hũ...
Tô Vân tràn đầy vui vẻ.
- Nếu vết thương lành, hôm nay liền không đi tiệm bán thuốc, tiết kiệm một chút máu.
Hắn vừa nghĩ đến đây đã thấy Trì Tiểu Diêu mang theo một chút điểm tâm thật sớm chạy tới.
- Biết các ngươi chưa ăn cơm cho nên ta sớm tới.
Vị cô nương ôn nhu kia buông điểm tâm xuống, lấy ra ngân châm, cười nói.
- Tiên sinh nói ngươi hôm nay không cần đi, nói ta thay hắn lấy máu.
Tô Vân kêu lên một tiếng đau đớn, theo thói quen duỗi cánh tay ra, thầm nghĩ:
- Đổng y sư trị thương cho ta không lấy tiền, chẳng lẽ dựa vào bán máu ta bù lại rồi?
Điểm tâm qua đi, Trì Tiểu Diêu giảng dạy khóa « Nhạc Lý », đối với nhạc lý, Tô Vân không có chút hứng thú nào, hắn đi theo Dã Hồ tiên sinh học qua « Nhạc Lý », Trì Tiểu Diêu dạy đều là chương trình học cơ sở, không có ích đối với hắn.
- Đại nhất thống công pháp của còn có lỗ thủng, cũng không hoàn mỹ, Thủy Kính tiên sinh là người khai sáng Hồng Lô Thiện Biến, mục đích của hắn cũng là sáng tạo ra đại nhất thống công pháp, hôm nay nhàn hạ, không cần tra án, vừa rồi có thể hướng hắn thỉnh giáo.
Tô Vân rời khỏi Sơn Thủy cư, hướng đến học cung mà đi, chỉ thấy mùi năm mới dần dần dày lên, sĩ tử trong Văn Xương học cung càng ít, rất nhiều đều đã rời khỏi về nhà ăn tết. Trong thành thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo nổ, trong không khí còn có một cỗ mùi khói thuốc súng. Đối với ăn tết, hắn thật ra cũng không lạ lẫm. Thời điểm ánh mắt hắn còn chưa tốt, ngày lễ ngày tết, Thiên Môn trấn đều sẽ tổ chức khánh điển rất náo nhiệt, Tô Vân làm dân trấn nhỏ nhất cũng tham gia trong đó, thời điểm đó đồ ăn ăn cực kỳ ngon.
- Năm nay không cách nào trở về.
Trong lòng của hắn ảm đạm. Bất tri bất giác đi vào trước cửa học cung, một cỗ Phụ Sơn Liễn đậu ở chỗ đó, hắn leo lên xe, đột nhiên chỉ nghe một âm thanh nói:
- Tô Vân sĩ tử!
Tô Vân dừng bước lại, theo tiếng nhìn lại, một chiếc Phụ Sơn Liễn khác ở trước dừng lại sơn môn, một vị công tử áo trắng như tuyết từ trên xe chậm rãi đi xuống, chính là Thánh công tử - Bạch Nguyệt Lâu, hướng hắn khom người chào. Tô Vân đứng ở trước cửa lầu nhỏ, khom người hoàn lễ:
- Bạch Nguyệt Lâu sĩ tử.
Trên mặt thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu lộ ra dáng tươi cười, ấm áp như ngày xuân, nhẹ nhàng giống như quân tử, nhưng trong mắt lại tựa hồ như có hỏa diễm thiêu đốt:
- Tô Vân sĩ tử, từ lần trước bại một lần, ta rút kinh nghiệm xương máu, những ngày này đi theo Thánh Nhân cầu học nghiên cứu học vấn, ta rốt cục tu thành tính linh thần thông!
Tô Vân nhẹ gật đầu:
- Chúc mừng.
Nói xong, đẩy cửa xe ra. Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu vội vàng tiến lên:
- Dừng bước! Tô Vân sĩ tử, sau khi ta tu thành tính linh thần thông liền lập tức chạy tới tìm ngươi, ngươi hẳn là hiểu rõ nguyên nhân ta tới tìm ngươi chứ?!
Tô Vân ngồi xuống, nói với xa phu:
- Đi Thiên Phương lâu Thần Tiên cư.
Bạch Nguyệt Lâu vội vàng leo đến trên xe, ngồi đối diện hắn, ánh mắt chân thành nói:
- Cho ta một cơ hội.
Tô Vân có chút không hiểu:
- Thánh công tử, ngươi vừa tu thành tính linh thần thông, không phải là đối thủ của ta. Làm gì tự đòi thêm nhục nhã?
Phụ Sơn Liễn khởi hành, cất bước đi đến vân kiều, Bạch Nguyệt Lâu vạn phần chân thành nói:
- Từ khi ngươi đánh bại ta, ta chỉ cảm thấy nhân sinh của mình liền có mục tiêu. Lúc trước ta ngơ ngơ ngác ngác, hành vi cử chỉ đều bắt chước thầy ta, ta chỉ cảm thấy đây chính là mục tiêu của ta. Thẳng đến bị ngươi đánh hai lần, ta đột nhiên phát hiện lúc trước ta sống đến không giống như ta.
Tô Vân càng thêm không hiểu, hắn hai lần hành hung Bạch Nguyệt Lâu, đánh đều phi thường hung ác, không chỉ đánh cho hung ác, còn chà đạp thanh danh Thánh công tử của Bạch Nguyệt Lâu. Hiện tại, đã không có nhiều thiếu nam thiếu nữ đi theo Bạch Nguyệt Lâu. Theo lý mà nói, Bạch Nguyệt Lâu hẳn là hận hắn thấu xương, nhưng hắn lại không cảm giác được hận ý của vị Thánh công tử này, ngược lại cảm giác được Bạch Nguyệt Lâu giống như có một chút kính ý đối với mình.
Tô Vân lắc đầu, thành khẩn nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta. Thánh công tử, lúc trước như vậy, hôm nay như vậy, sau này cũng như thế. Giữa ngươi và ta cũng không cần tiếp tục đấu.
Bạch Nguyệt Lâu nhìn xem mười ngón trên hai tay của mình, mười ngón tay của hắn thanh tú thon dài, giống như cười mà không phải cười nói:
- Ta học được Thánh Nhân truyền lại công pháp Uẩn Linh cảnh giới, Tô huynh, Thánh Nhân công pháp so với sở học của ngươi như thế nào? Tô Vân nhìn về phía ngoài cửa sổ, Phụ Sơn Liễn đã càng chạy càng cao, giống như hành tẩu trên đám mây.
- Thánh công tử, ngươi biết tu vi chênh lệch có ý vị như thế nào không?
Tô Vân nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, lo lắng nói.
Bạch Nguyệt Lâu điên cuồng tăng lên khí huyết của mình, sau đầu đột nhiên hiện ra vạn dặm giang sơn, một vòng mặt trời đỏ, mỉm cười nói:
- Ý vị như thế nào?
Đó là tính linh thần thông của hắn!
Hắn tu thành tính linh thần thông, ngoại trừ mặt trời đỏ mới lên ra, còn có một vòng minh nguyệt trắng bệch, sắp ảm đạm. Tô Vân vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:
- Mang ý nghĩa ngươi ở trước mặt ta, một chiêu cũng không phát ra được.
Hắn còn chưa nói xong, mặt trời đỏ sau đầu Bạch Nguyệt Lâu đột nhiên dập tắt, mặt trăng phá toái, vạn dặm giang sơn đổ sụp, như là tận thế giáng lâm thế giới!
Bạch Nguyệt Lâu không rên một tiếng nằm ở trên bàn con trước mặt, đã hôn mê.
- Đây chính là chênh lệch.
Sắc mặt Tô Vân bình thản, nói:
- Thánh Nhân truyền thụ cho ngươi công pháp Uẩn Linh cảnh giới hoàn toàn lợi hại, ngươi cũng thật phi phàm, ta còn chưa từng tiếp xúc đến thần thông công pháp Uẩn Linh cảnh giới, nếu như động thủ, chiêu pháp thần thông của ngươi chiếm ưu thế. Nhưng ta chỉ dựa vào khí huyết áp bách đã để cho ngươi không có chút nào sức chống cự.
Đột nhiên, đùng đùng tiếng vỗ tay từ trên lầu Phụ Sơn Liễn truyền tới, chỉ nghe một âm thanh khen:
- Nói thật hay.
Tô Vân thu hồi ánh mắt, hướng nơi thang lầu nhìn lại, chỉ thấy mấy tên sai dịch đi xuống, đi vào phía sau mình, lưu lại phía trước, còn có một người đẩy cửa xe ra, thả người nhảy đến trần xe. Một vị nam tử dáng người khôi ngô, tướng mạo anh tuấn cởi mở từ trên lầu đi xuống, chen một chút qua đến Bạch Nguyệt Lâu đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh, ngồi tại đối diện Tô Vân, hai tay chống cằm nhìn xem Tô Vân, trong một đôi mắt hổ lóe ra quang mang sáng tối chập chờn