Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vành mắt Hoa Hồ đỏ lên, cổ họng khàn khàn.

- Phó viện trưởng kia, muốn đệ đánh bại ba vạn sĩ tử cầm hạng nhất, đệ. . .

- Ba vạn sĩ tử có thể thế nào?

Tô Vân ăn miếng lớn, dùng sức nhai, yết hầu nhấp nhô, mạnh mẽ nuốt xuống, hung ác nói.

- Hạng nhất này, ta chắc chắn phải được! Đừng nói ba vạn sĩ tử, coi như ba vạn con rồng, ta đều đánh chết!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Sóc Phương thành. Nơi này có tòa lầu cao nhất, phồn hoa nhất, có người giàu có nhất, có thế gia cường đại nhất. Những tầng lầu cao nhất này cách mặt đất ngàn trượng cao, có lưu ly dựng thành mái vòm, bên trên có lạc ấn mặt trời, mặt trăng, các vì sao, các tinh hà, chu thiên khắc độ, phía dưới có xây hòn non bộ, hồ nước, rừng rậm, cầu nhỏ nước chảy, cùng với cung điện, như thần tiên, như tiên cảnh. Nơi này gọi là Thần Tiên cư, ý tứ chính là chỗ ở của Thần Tiên.

- Thủy Kính tiên sinh, đại khảo hạch lần này, sĩ tử phía tiên sinh hẳn có thể đạt được thứ hạng tốt?

Thiên Dương cung trong Thần Tiên cư, Cầu Thủy Kính ngồi trên mặt đất, bên cạnh có một vị lão giả quần áo chất phác tự nhiên, vuốt râu cười nói.

- Tiên sinh đi tới Sóc Phương đã một năm, nên khảo nghiệm thành quả tiên sinh rồi.

Cầu Thủy Kính uống rượu, thản nhiên nói.

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba vạn sĩ tử khảo hạch, toàn bộ hai mươi người đứng đầu đều là sĩ tử ta dạy dỗ.

Lão giả kia cười ha ha.

- Thủy Kính tiên sinh hào khí. Không hổ là Đế sư Thiên Đạo viện! Không biết tiên sinh nói tới bất ngờ là chỉ. . .

Cầu Thủy Kính nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt thâm trầm.

- Cái ngoài ý muốn này chỉ kỳ tài Thiên Đạo viện. Nếu như Sóc Phương có loại kỳ tài này, hắn sẽ đi vào hai mươi người đứng đầu. Nếu có danh sư dạy dỗ, hắn nổi danh đệ nhất.

Lão giả kia thở phào nhẹ nhõm, nói.

- Muốn tìm được học sinh kỳ tài Thiên Đạo viện tại Sóc Phương, gần như là chuyện không thể, muốn tìm được danh sư như tiên sinh, càng không khả năng! Sóc Phương chúng ta dù sao vẫn là địa phương nhỏ vắng vẻ, tìm không được đại long như Thủy Kính tiên sinh đâu.

Hắn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, quan sát toàn thành.

- Lần này đại khảo, học sinh đứng đầu hai mươi người đều sẽ ghi danh học Mạch Hạ học cung ta! Danh vọng Mạch Hạ học cung sẽ một lần đè Sóc Phương học cung xuống, để Sóc Phương học cung không gượng dậy nổi! Còn Cửu Nguyên học cung, xách giày cho ta cũng không xứng!

Cầu Thủy Kính đi tới bên cạnh hắn.

- Điền phó viện trưởng đừng quên, còn có Văn Xương học cung.

- Văn Xương học cung?

Điền phó viện trưởng cười ha ha.

- Đừng nói hai mươi người đứng đầu, xem như một trăm người đứng đầu, nếu đã có thành tích này, ai sẽ ghi danh Văn Xương học cung? Những năm gần đây, Văn Xương học cung là nhặt ve chai. Duy nhất đáng giá cẩn thận là Thánh Nhân gia kia.

Ánh mắt của hắn nhìn nơi xa.

- Thánh Nhân duy nhất của thành Sóc Phương, sĩ tử nhà hắn, hẳn sẽ tham gia lần đại khảo này?

Cầu Thủy Kính cũng nhìn tới nơi đó, nơi đó không có lầu cao, mà là một cung điện cổ xưa thấp bé.

- Thánh Nhân. . .

Ánh mắt Cầu Thủy Kính lấp loé không yên.

- Là vị kia ư? Hắn muốn thành Thánh? Ai phong?

Phụ Sơn chạy tới chỗ giữa sườn núi liền dừng lại, chỉ thấy Đồ Minh hòa thượng cùng một vị y sư xách theo hòm gỗ leo lên lầu gỗ. Sau một lúc lâu, trên cánh tay phải Tô Vân cắm đầy châm bạc, độ lớn không đồng nhất, người y sư kia dùng châm bạc cẩn thận dẫn xuất máu bầm trong cánh tay phải hắn ra. Tô Vân nhất thời cảm thấy cánh tay phải thoải mái hơn rất nhiều. Vị Đổng y sư kia đổi một bộ châm bạc, lại đắp một tí dược liệu vào những lỗ trống rỗng do châm bạc tạo thành, trị liệu Như vậy nửa canh giờ, Đổng y sư thu châm bạc, sắc mặt hòa ái cười nói.

- Cũng may chỉ tổn thương da thịt, nếu bị bị thương bên trong thì dược thạch không thể trị được.

Tô Vân hoạt động gân cốt, quả nhiên không còn đau đớn, loại thương thế này trước kia La đại nương phải trị liệu hơn nữa tháng mới có thể chữa khỏi, mà Đổng y sư bề ngoài xấu xí này vậy mà có bản lảnh thuốc đến bệnh trừ! Chẳng lẽ y thuật của Đổng y sư còn cao minh hơn La đại nương? Ánh mắt đổng y sư lấp lóe, nói:

- Ngốc tử, xuống nói chuyện.

Đồ Minh hòa thượng đi theo hắn xuống một tòa lầu gỗ nho nhỏ, nghi hoặc nhìn hắn. Đổng y sư giống như cười mà không phải cười nói.

- Thiếu niên này có lai lịch gì?

Đồ Minh hòa thượng cười nói.

- Không có lai lịch gì. Chính là thiếu niên bình thường mà thôi.

Đổng y sư cười lạnh.

- Thiếu niên bình thường? Thiếu niên bình thường có thể để bản thân bị thương thành như vậy, trên đời này chỉ sợ chỉ có một người!

Đồ Minh hòa thượng giật nảy mình.

- Thương thế của hắn do bản thân hắn tạo thành?

Đổng y sư gật đầu.

- Thương thế của hắn, phải nói là khí huyết bản thân xung kích thành, lúc hắn thi triển một chiêu thức cực kỳ đáng sợ, khí huyết vô cùng nồng đậm thoáng xung kích đến cánh tay phải, vượt ra phạm vi chịu đựng của cánh tay phải của hắn, khí huyết kia quá nồng nặc, thế cho nên khiến bắp thịt, dây chằng, da thịt, xương sụn, mạch máu nhỏ bé bị xé nứt không biết bao nhiêu!

Đồ Minh hòa thượng trợn mắt, khó tin nhìn hắn. Hắn có thể tưởng tượng lúc Tô Vân thi triển một chiêu kia, khí huyết vận chuyển khủng bố cỡ nào, uy lực một chiêu kia có bao nhiêu đáng sợ!

- Ta kiểm tra thân thể hắn, thân thể của hắn có thể nói mạnh nhất trong cùng cảnh giới, thân thể của hắn có thể dung nạp khí huyết mãnh liệt xung kích, thế nhưng không chịu nổi lực lượng một chiêu kia.

Đổng y sư trầm giọng nói.

- Thế gian có chiêu pháp gì mà lực bộc phát có thể khủng bố đến loại trình độ này? Nếu như đổi lại linh sĩ như ngươi ta thi triển, sức bật chỉ sợ gấp trăm lần! Ta thậm chí nghi ngờ đây không phải pháp môn ở nhân gian! Cho nên, ta hỏi ngươi thiếu niên này đến cùng có lai lịch gì.

Đồ Minh hòa thượng đè xuống khiếp sợ trong lòng, khẽ mỉm cười, nói.

- Hắn chỉ là thiếu niên bình thường của Văn Xương học cung chúng ta mà thôi.

- Thiếu niên bình thường?

Đổng y sư cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

- Hắn nếu là thiếu niên bình thường, như vậy ngươi cũng là hòa thượng bình thường!

Đồ Minh đưa mắt nhìn hắn đi xa, lại trở về Phụ Sơn, nói với Tô Vân.

- Chúng ta đi Thanh Miêu viện học tập Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên.

Tô Vân nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy Đổng y sư giận dữ đi lên phía trước, hỏi.

- Đại sư, vị Đổng y sư này có lai lịch gì?

Đồ Minh hòa thượng mỉm cười đáp.

- Một y sư bình thường mà thôi.

Chươn 109: Một Chút Xíu Chênh Lệch (1)

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Thanh Miêu viện. Cự thú Phụ Sơn ngồi xổm, chân quỳ trên mặt đất, đám người Tô Vân từ trên lầu đi xuống, Đồ Minh hòa thượng nói.

- Thanh Miêu viện là chỗ học tập của Trúc Cơ kỳ, cung điện nơi này chính là lớp học, trước trước sau sau có mười bốn đại điện. Hiện tại là giai đoạn đầu của đại khảo thí, Thanh Miêu viện đã không còn giảng bài, đám học sinh đều đang chuẩn bị cho đại khảo.

Đám người Tô Vân, Hoa Hồ đi qua, nhìn thấy Dược điện, Truy Nguyên điện, Cầm điện, Kỳ điện, Họa điện, Luật điện các loại đại điện, khác biệt chỉ ở chương trình học mà thôi.

- Phải học nhiều thứ như vậy ư?

Mấy tiểu hồ ly vẻ mặt có chút khó coi, trong lòng Tô Vân cũng lén lút tự nhủ, học sinh Thanh Miêu viện phải học mười bốn môn học, không khỏi quá nhiều. Những tòa đại điện này có câu đối treo hai bên cửa, trong đó câu đối Truy Nguyên điện rất có ý tứ.

- Tế thôi vật lý tu hành nhạc, hà dụng phù vinh bán thử thân?

Tô Vân đọc một lần, có đồng cảm, nói.

- Truy nguyên chính là tế thôi vật lý, nghiên cứu quy tắc nguyên lý của sự vật. Câu nói này nói là truy đến tận nguồn gốc, nghiên cứu nguyên lý quy tắc sự vật là sự tình vui vẻ, không nên bị công danh lợi lộc ngăn trở bước chân tiến tới.

Lúc này, một âm thanh truyền đến.

- Nguyên lý quy tắc của sự vật, chính là vật lý, cũng tức là đạo mà đạo gia nói tới.

Tô Vân theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đạo nhân áo xám cất bước đi tới, đi tới phía trước Truy Nguyên điện, quan sát bọn họ một phen, nói.

- Ngốc tử, ngươi vừa mới nói với ta có mấy học sinh muốn học thêm, chính là bọn họ?

Đồ Minh cười nói.

- Vị này là Nhàn Vân đạo nhân, thủ tọa tây tịch tiên sinh của Thanh Miêu viện.

Nhàn Vân đạo nhân mở cửa Truy Nguyên điện ra, mọi người đi vào, Hoa Hồ hiếu kỳ lên tiếng.

- Nhàn Vân tiên sinh, vì sao học sinh Thanh Miêu viện phải học nhiều chương trình như vậy ạ?

- Thanh Miêu viện có mười bốn môn, thoạt nhìn rất nhiều, nhưng mà đến Linh Quang viện thì chỉ còn lại tám môn. Đợi đến Thích Già viện, Nho Học viện, Đạo Học viện chỉ có hai ba môn. Đây là vì sao? Chọn tốt mà học.

Nhàn Vân đạo nhân đi tới chính vị đại điện rồi ngồi xuống, thản nhiên nói:

- Cao đẳng học cung, dạy dỗ học sinh đều là phép trừ, không làm toán cộng. Làm toán cộng, đều là ngu ngốc. Văn Xương học cung chúng ta cho học sinh nhập học rất nhiều lựa chọn, quan sát tư chất học sinh, am hiểu cái nào, có hứng thú cái nào, thì mới tập trung học tập nghiên cứu, như vậy mới có thể có thành tựu. Càng học nhiều sẽ chỉ dạy hư học sinh, là ngu ngốc. Rõ ràng lý luận rất không thực tế.

Hắn nói rất dễ hiểu để đám người Tô Vân, Hoa Hồ khâm phục không thôi. Trong điện có bồ đoàn, đám người Tô Vân ngồi xuống.

- Các ngươi đều học qua Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên?

Nhàn Vân đạo nhân hỏi, mấy người Tô Vân, Hoa Hồ lắc đầu. Nhàn Vân đạo nhân không vui, nói.

- Hai ngày thời gian, dạy năm người không có chút cơ sở nào, còn phải bảo đảm bọn họ học được Tất Phương Thần Hành dưỡng khí thiên! Ai có bản lãnh này? Ngốc tử, ta không tiếp công việc này, ngươi mời cao minh khác đi!

Hắn đang muốn rời đi, lại thấy một lão giả quần áo bạc màu chắp tay sau lưng, cất bước đi vào, ngồi cuối bồ đoàn. Nhàn Vân đạo nhân liền vội vàng khom người.

- Gặp qua tả phó viện trưởng.

Lão giả kia khẽ vuốt cằm, nói.

- Nhàn Vân, bắt đầu dạy đi.

Nhàn Vân đạo nhân nhức đầu, đành phải trở lại Truy Nguyên điện, lấy tới năm quyển sách phân phát cho năm người Tô Vân, Hoa Hồ, nói:

- Đây là phần đầu của Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên, là pháp hành công. Các ngươi nhìn một lần.

Đám người Tô Vân mở ra bản thượng đọc từng câu từng chữ. Nhàn Vân đạo nhân đi tới bên người lão giả kia, kêu khổ.

- Phó viện trưởng, nếu trong ngày hôm nay bọn họ hiểu tâm pháp bản thượng, chính là tài trí hơn người! Hai ngày dạy cho bọn hắn Tất Phương Thần Hành Thiên, tha thứ ta không có năng lực!

- Ngươi biết bọn họ có lai lịch gì không?

Lão giả kia hỏi. Nhàn Vân đạo nhân lắc đầu, nói.

- Nhìn quần áo, hẳn là thiếu niên nông thôn bình thường, hơn nữa lần đầu vào thành. Đồ Minh hòa thượng thở dài.

- Đạo sĩ, ngươi cũng bị lừa. Ngươi cho rằng bọn họ như ngươi tưởng.

Nhàn Vân đạo nhân ngỡ ngàng.

- Bọn họ không phải thiếu niên nông thôn bình thường?

Lúc này, đằng sau truyền đến âm thanh đám người Tô Vân, Nhàn Vân đạo nhân vội vàng quay đầu, chỉ thấy đám người Tô Vân đã nhìn xong bản thượng, đang thảo luận nội dung bản thư này.

- Học sinh tự học, có thể đến mức nào? Thật sự không sợ chết, nếu hiểu sai bất kỳ một chữ gì cũng có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma! Đây rõ ràng chính là thiếu niên nông thôn bình thường không biết trời cao đất rộng, không biết sống chết!

Nhàn Vân nghĩ tới đây, đang muốn tiến lên ngăn cản, nhưng mà nghe hai người Tô Vân, Hoa Hồ giảng giải nội dung, chữ như châu ngọc, vô cùng tinh luyện, hơn nữa từ nông tới sâu, phân tích bản thượng của Tất Phương Thần Hành thiên đến gần như hoàn mỹ! Thậm chí, có chút giảng giải ngay cả Nhàn Vân đạo nhân hắn đều chưa từng nghĩ tới, vậy mà lại được Tô Vân cùng Hoa Hồ thuận miệng nói ra! Nhàn Vân nghẹn họng nhìn trân trối, hắn lại không biết, Tô Vân cùng Hoa Hồ được dã hồ tiên sinh dạy dỗ, tuyệt học cựu thánh tối nghĩa khó hiểu cũng đã thuộc làu, thậm chí nói rõ ý nghĩ sâu xa. Đối với bọn hắn mà nói, bản thượng Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên quá đơn giản, bọn họ vẻn vẹn đọc qua một lần cũng đã nắm chắc ý tứ trong đó. Sở dĩ phải nói ra vẫn là do hai người lo lắng đám người Thanh Khâu Nguyệt không đủ học vấn, hiểu sai. Nhàn Vân nghe Tô Vân cùng Hoa Hồ giảng giải một lần, trở lại bên người lão giả kia, nghi ngờ nói.

- Tả phó viện trưởng, mấy người này có lai lịch gì?

Đồ Minh cười nói.

- Thiếu niên bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK