Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Thần bên trên tiên tác, Tô Vân tung người nhảy xuống, nắm đầu dây, thân hình nhanh chóng rơi xuống phía dưới, hắn lắc thần tiên tác một cái, chỉ thấy thần tiên tác lần nữa bày ra trên không trung.

Hắn rơi vào trên thần tiên tác, tiếp tục đi nhanh.

Liên tục như vậy, không bao lâu hắn đã từ trong thành kiếp tro đi tới ngoài thành.

Tô Vân dừng lại, đứng trên không quan sát bốn phía, lòng đất thành kiếp tro cực kỳ to lớn, hầu như có diện tích tương đương thành Sóc Phương, hắn đứng trên cao tìm kiếm rất lâu, lúc này mới tìm đến những Phụ Sơn thú vận chuyển hắc thạch quan.

Giờ phút này, đã có không ít Phụ Sơn thú đã rời khỏi thành kiếp tro, rời đi theo một con đường khác từ lòng đất.

- Nghe vị thượng sứ kia nói, Đồng gia mới bắt đầu vận chuyển quái kiếp tro gần đây, tối hôm qua toàn thành bắt giết yêu ma khu không người, hôm qua khẳng định không có vận chuyển. Ngoài xưởng kiếp tro đã có mười mấy thạch quan quái kiếp tro, điều này nói rõ Đồng gia đã vận chuyển hơn mười lần quái kiếp tro, mỗi lần đều sẽ có mấy con quái kiếp tro chạy đi, tạo thành náo động.

Ánh mắt Tô Vân lấp lóe, chân đạp thần tiên tác phi nhanh trên không trung, đi theo mấy con Phụ Sơn thú kia.

Phía dưới, trên lưng mấy con Phụ Sơn lưng thú không có linh sĩ tọa trấn, có mấy linh sĩ đang chém giết cùng quái kiếp tro, không rảnh bận tâm hắc thạch quan trên lưng thú.

- Lần trước Đồng gia vận chuyển quái kiếp tro hẳn là lúc đêm hôm đó ta vừa mới tiến thành, có một quái kiếp tro chạy ra từ mỏ quặng. Đồ Minh đại sư cũng xuất hiện vơ vét Đồng gia mấy khối thanh hồng tệ.

Tô Vân theo thần tiên tác đi qua phía trên Phụ Sơn thú, thầm nghĩ.

- Như vậy nói, Đồng gia trong một hai tháng gần đây mới bắt đầu vận chuyển quái kiếp tro. Gần nhất một hai tháng. . .

Sắc mặt hắn có chút nghiêm nghị, nhân ma cũng bị người thả ra khỏi Táng Long lăng trong khoảng thời gian này. Hơn nữa, càng thêm kỳ dị chính là, người kia mượn tay Toàn Thôn Cật Phạn Tiêu Thúc Ngạo tay tới phóng thích nhân ma.

Người kia đầu tiên dùng thần thông của Chân Long cứu Tiêu Thúc Ngạo, đưa Tiêu Thúc Ngạo đến Táng Long lăng, nhân ma nhân cơ hội mê hoặc Tiêu Thúc Ngạo, để Tiêu Thúc Ngạo cho rằng nhân ma chính là long linh.

Nhân ma bám vào trên người Tiêu Thúc Ngạo, chỉ điểm Tiêu Thúc Ngạo phá giải Linh Tù Khốn Thiên Lung, sau đó nhân ma vào thành!

Nói cách khác, hai chuyện phóng thích nhân ma và Đồng gia chở hắc thạch quan gần như tiến hành đồng thời!

- Chẳng lẽ Đồng gia có liên quan đến đến học ca lĩnh đội? Thế nhưng đêm đại khảo, biểu hiện Đồng gia rất bình thường. . . Nước trong thành Sóc Phương thật đen, thật hỗn loạn, hơn nữa sâu rất a!

Tô Vân rùng mình một cái, hắn phát hiện, bản thân thế mà bắt đầu có hứng thú đối với vụ án này! Đây là một tín hiệu rất nguy hiểm!

Phía dưới, cầu gỗ xoay quanh, dần dần càng lên càng cao, Phụ Sơn thú chở từng khối hắc thạch quan leo về phía trước.

Hai bên cầu gỗ có đèn kiếp tro phát ra ánh sáng u ám, mỗi một chén đèn kiếp tro đều là một nửa hướng ra bên ngoài bị chặn lại, một nửa hướng về mặt cầu có tia sáng u ám soi sáng.

Hơn nữa, trên cầu cũng bị người thoa khắp phấn kiếp tro, toàn bộ cầu đều vô cùng u ám, hiển nhiên đi được thiết kế tỉ mỉ, không cẩn thận quan sát, căn bản nhìn không ra nơi này có một cầu gỗ.

Phụ Sơn thú không ngừng hướng lên dọc theo cầu gỗ này, đi lên ước chừng sáu mươi trượng, Tô Vân cuối cùng thấy được quặng mỏ ẩn tàng.

Bên ngoài quặng mỏ có lồi ra một tảng đá lớn, như mái hiên nhà, vừa vặn chặn quặng mỏ lại, lại thêm cầu gỗ đầy ắp kiếp tro, đi từ nơi này không lo bị người phát hiện!

Phụ Sơn thú đi tới hầm mỏ, Tô Vân cũng lặng yên rơi vào trên lưng một đầu Phụ Sơn thú trong đó, đứng bên trên hắc thạch quan, Phụ Sơn thú mang theo hắn dọc theo quặng mỏ đi ra ngoài.

Đầu Phụ Sơn thú này không có đi bao xa, đột nhiên chỉ nghe một tiếng ầm vang, mỏ quặng phía sau đổ sụp.

- Hẳn mấy linh sĩ Đồng gia vừa rồi dùng thần thông đánh sập quặng mỏ, che lại dấu vết. Có lẽ cầu gỗ bị thoa khắp kiếp tro cũng sẽ bị bọn họ phá.

Tô Vân suy tư nói.

- Đi qua một đêm rối loạn, Đồng gia đã không thể bảo vệ xưởng kiếp tro, sau này cũng không cách nào tới đây vận chuyển quái kiếp tro, xưởng kiếp tro chắc chắn sẽ bị quan phủ và các đại thế gia trong thành khống chế.

Trong hầm mỏ, cách mỗi mấy chục bước chính là một chiếc đèn kiếp tro, mỗi đi mấy chục bước, Phụ Sơn thú sẽ chuyển chỗ ngoặt một lần, địa thế cực kỳ phức tạp.

Trong đầu Tô Vân hiện ra địa đồ thành kiếp tro mà Cầu Thủy Kính đưa, đối chiếu cùng những nơi Phụ Sơn thú đi qua, tính toán lộ tuyến Phụ Sơn thú đi qua.

- Thủy Kính tiên sinh hẳn không có tới qua nơi này, như vậy hắn thế nào có được địa đồ thành kiếp tro rõ ràng như thế?

Trong đầu hắn đột nhiên toát ra một ý niệm thế này, không cách nào ngăn chặn lòng hiếu kỳ.

- Nói như vậy, thượng sứ kia hoặc là Thủy Kính tiên sinh, hoặc đã đi tìm Thủy Kính tiên sinh, cho hắn một phần địa đồ. Nói cách khác, Thủy Kính tiên sinh khẳng định biết thượng sứ!

Lúc này, đột nhiên phía sau hắn truyền đến âm thanh.

- Ngươi là người phương nào?

Trong lòng Tô Vân khẽ động, xoay người lại, chỉ thấy một nho sĩ tung người nhảy lên, nhảy đến trên lưng Phụ Sơn thú.

Vừa rồi hẳn là người này lấy thần thông đánh sập quặng mỏ, xóa hết dấu vết Đồng gia trộm vận chuyển hắc thạch quan!

Tô Vân thật thà cười nói.

- Ta là người khai thác kiếp tro. . .

- Khai thác kiếp tro?

Nho sĩ trung niên cười lạnh một tiếng.

- Ngươi khai thác kiếp tro tại khu không người Thiên Thị Viên mấy tháng trước ư? Ngươi cho rằng bôi chút lên mặt thì có thể giấu giếm được ta? Kiếp tro trên mặt ngươi bị ngươi lau sạch lúc lau mồ hôi kìa!

Tô Vân giơ tay lên sờ sờ gương mặt, trên mặt quả nhiên không còn bao nhiêu kiếp tro.

Hắn vừa rồi thôi thúc Trần Mạc Thiên Không chặt đứt kiếp tro sơn, dùng sức quá nhiều quả thực dùng ống tay áo lau mồ hôi.

- Ngươi không nhớ ta? Ta tên Đồng Hiên, Đồng Phàm là cháu của ta.

Văn tự bay lượn sau lưng nho sĩ Đồng Hiên, từng văn tự to như cái bàn, âm thanh tụng niệm dần dần vang lên, âm thanh Đồng Hiên truyền đến từ trong âm thanh niệm tụng.

- Hành trình đi khu không người Thiên Thị Viên, Đồng gia ta phái ra ba người đều đi bắt ngươi, không nghĩ tới bởi vậy hao tổn hai người. Hiện tại ngươi thấy thần thông của ta, có hay không nghĩ tới?

Tô Vân nhìn thấy văn tự phía sau hắn, ánh mắt rơi vào chữ "Thần" cùng chữ "Tượng", hai mắt không khỏi tỏa sáng, cười nói.

- Khi Toàn Thôn Cật Phạn độ kiếp, là ngươi dùng thần thông nho học truy sát ta! Ta nhớ được ngươi, ngươi là người có học vấn chưa đủ kia!

Nho sĩ trung niên chính là Đồng Hiên, nghe thế sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, rất không vui đối với cái tên hiệu học vấn không đủ này.

Trước khi Đồng Khánh La đi vào Trần Mạc Thiên Không, lệnh hắn hộ tống hắc thạch quan, bởi vậy hắn tránh thoát một kiếp, không nghĩ gặp được Tô Vân ở nơi này.

Khi Tiêu Thúc Ngạo độ kiếp, Tô Vân ở bên này của thác nước, nho sĩ Đồng Hiên ở bên kia thác nước, ánh trăng u ám, hai người đều không thấy rõ bộ dáng của đối phương.

Thời điểm lôi kiếp mãnh liệt nhất, lôi quang chiếu sáng khe núi sáng như ban ngày, khi đó Tô Vân chiếm lấy thiên địa nguyên khí để nguyên khí của mình lột xác, cũng không thấy rõ Đồng Hiên, nhưng Đồng Hiên mượn nhờ lôi quang thấy rõ khuôn mặt của hắn!

Mặc dù nhìn thoáng qua, chẳng qua lần nữa gặp được Tô Vân, hắn vẫn nhận ra Tô Vân.

Chỉ là, ấn tượng của Tô Vân đối với hắn chỉ tập trung ở việc học vấn hắn không đủ, hơn nữa không chỉ có Tô Vân, Hoa Hồ, Ly Tiểu Phàm, Thanh Khâu Nguyệt cùng Hồ Bất Bình đều biết học vấn hắn chưa đủ!

Ánh mắt Tô Vân lấp lóe, khối gỗ nhỏ bắt đầu phân ra từ trong ống tay áo, chậm rãi chia rẽ, hình thành một chuông vàng nho nhỏ.

Hắn cẩn thận đề phòng, tuy học vấn nho sĩ Đồng Hiên không đủ nhưng thần thông nho gia cực kỳ kinh diễm, người ta nhìn mà than thở!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK