Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Bên trong ngọn núi, ánh sáng đèn kiếp tro chiếu sáng nơi này giống như ban ngày, Tô Vân cùng Ngô Đồng, Tiêu Thúc Ngạo xa xa đã nhìn thấy một bức tường hùng vĩ xuất hiện phía trước bọn họ, có mười mấy linh sĩ cùng tây tịch tiên sinh đang đứng bên dưới.

Tường cao hơn ba mươi trượng, người dưới tường cực kỳ nhỏ bé.

Chính là bức tường này, ngăn chặn đường đi Đồng gia.

- Đằng sau bức tường này hẳn là ba mươi sáu phúc luân đối ứng với trung ương đại điện, là chỗ ở của người thống trị chí cao của tòa thành kiếp tro này!

Ánh mắt Tô Vân lấp lóe, suy tư nói.

- Cũng tức là nói, trong điện có một vị gọi thượng cổ Thần Vương!

Mục đích Đồng gia chính là vì đào ra tôn thượng cổ Thần Vương này, đưa hắn vào trong quan tài vận chuyển về nơi khác, đáng tiếc ở đây bị Lâu Ban phong ấn.

Lấy nội tình của Sóc Phương học cung trong kiến thức về kiến trúc, bọn họ không cách nào phá giải phong ấn của Lâu Ban, cho nên thừa dịp nghỉ đông mời lão sư Thái Học viện Tây đô tới.

Tô Vân nhìn lại bốn phía, chỉ thấy còn có một vài thợ mỏ đang gõ gõ đập đập bốn phía tường, thử dọn dẹp kiếp tro bốn phía bức tường, tìm kiếm phải chăng còn có con đường khác.

Bốn phía bức tường đã bị hắn bọn họ dọn ra một phần không gian, lộ ra mặt tường khác.

Nói là tường, thực ra càng giống cái hộp vuông vắn!

Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, gỗ hộp biến thành Giao Long trên người hắn thoáng di động, bức tường vuông vức chặn ngang đồng dạng với gỗ hộp Lâu Ban cho hắn, chẳng lẽ nói gỗ hộp chính là chìa khoá của bức tường này?

Thiếu nữ Ngô Đồng mang theo Tiêu Thúc Ngạo cùng Tô Vân đi ra phía trước, tiến vào trong đám người, Tô Vân kinh ngạc không thôi, thiếu nữ nhân ma thật có chút bản lĩnh.

Bất luận Đồng gia vẫn Sóc Phương học cung, hoặc vị tiên sinh tới từ Tây đô kia đều là cao thủ cực kỳ lợi hại, nhưng mà thiếu nữ Ngô Đồng mang theo Tô Vân cùng Tiêu Thúc Ngạo chui vào trong đám người, những cao thủ này vậy mà giống như không có phát hiện bọn họ!

- Các ngươi đang làm cái gì?

Thiếu nữ áo đỏ tràn đầy phấn khởi hỏi một vị linh sĩ Đồng gia bên cạnh.

Tô Vân âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay nàng, nhưng mà linh sĩ Đồng gia kia giống như gặp người quen, không có nửa điểm đề phòng, thấp giọng nói.

- Đằng sau bức tường này có bảo vật, chúng ta đang phá giải bức tường này.

Ngô Đồng còn đang muốn hỏi, ánh mắt Đồng Khánh La đột nhiên âm u tĩnh mịch quét tới, vội vàng im miệng.

Tô Vân bị ánh mắt sáng như tuyết của hắn đảo qua, trước mắt trắng lóa như tuyết, hầu như không nhìn thấy bất kỳ vật gì, trong lòng không khỏi xiết chặt, nhưng kỳ quái là, ánh mắt Đồng Khánh La vô cùng sắc bén nhưng hình như không nhìn thấy bọn họ, thu hồi ánh mắt.

Tô Vân không khỏi kinh ngạc, nhìn về phía thiếu nữ Ngô Đồng, thầm nghĩ.

- Cô nương nhân ma này nên được nghiên cứu thật tốt một chút. Chẳng qua nếu như ta nói muốn nghiên cứu nàng, nàng hơn phân nửa sẽ cùng ta liều mạng. . .

Hơn mười vị tây tịch tiên sinh Sóc Phương học cung đang đứng phía trước bức tường, có đang thương thảo đối sách, có đang thử nghiệm thôi thúc tính linh thần thông khắc chế bức tường này.

Chỉ thấy một tây tịch tiên sinh đi tới bức tường, trầm giọng nói.

- Họa Bích tiên sinh, bức tường này là tính linh thần binh do người dùng học thuật kiến trúc chế tạo thành, dùng nó để phong ấn toàn bộ đại điện. Có người đào được nơi này trước chúng ta một bước, lo lắng chúng ta đi vào trong điện, cho nên bố trí phong ấn!

Đỉnh đầu của hắn, đủ loại gạch ngói trùng điệp bay ra, đương đương đánh tới bức tường, lấy thần thông bản thân hình thành gạch ngói tới thay thế gạch ngói của bức tường.

- Ta lấy phương pháp thay thế tới phá giải tính linh thần binh người này lưu lại, có thể tiến vào bên trong!

Vị kia tây tịch tiên sinh hiển nhiên là tiên sinh của Sóc Phương học cung, rất tự tin, có chút không phục đối vị Họa Bích tiên sinh của Thái Học viện Tây đô, muốn bày ra bản lãnh của mình trước mặt Họa Bích tiên sinh, cười ha ha nói.

- Sóc Phương chính là quê quán của Lâu Ban Lâu thiên sư, thần thông kiến trúc Sóc Phương cũng không yếu hơn Tây đô Thái Học viện! Họa Bích tiên sinh, ngươi nhìn thủ đoạn của ta thế nào?

Hắn tận lực tiến lên, thần thông bản thân thay thế ngày càng nhiều gạch ngói, chỉ thấy bức tường kia tường vậy mà chậm rãi lui về phía sau.

Tô Vân ngưng mắt quan sát, chỉ thấy gạch đá trong vách tường đang không ngừng thay đổi thứ tự cùng hình dáng, đấu củng biến hóa, trụ phường biến hóa, dực chuyên biến hóa, cực kỳ phức tạp.

Loại biến hóa này là biến hóa trên hình dáng kiến trúc, từ phi cơ hóa thành miệng giếng, từ lệnh hóa thành đấu, từ đầu cột hóa thành xà nhà.

Cái này khảo nghiệm thần thông kiến trúc, cùng với thay thế không gian, khả năng tính toán không gian.

Không chỉ có như vậy, những biến hóa bên trong chuyên, củng, đấu, phường tỏa ra chấn động làm người sợ hãi, hiển nhiên đều là hình dáng linh binh, ở đến biên giới bộc phát uy năng!

Tô Vân dốt đặc về chuyện này, trong lòng chỉ có kính sợ.

Bản lĩnh vị tây tịch tiên sinh kia thật bất phàm, một bên tính toán, một bên tiến lên, dùng khí huyết bản thân biến thành gạch đá thay đổi hình dáng chuyên củng, đấu phường, để bức tường này hóa thành linh binh không cách nào nở rộ uy lực.

Theo hắn tiến lên, chỉ thấy bức tường biến hóa càng nhanh, càng thêm kịch liệt, đã không đơn thuần là biến hóa đấu củng, dần dần từ một bức tường hóa thành một tòa nhà, một ngôi đại điện, một đạo hành lang.

Bất luận nhà hay đại điện, hành lang, giếng trời, thuyền hoa, đều là hình dáng linh binh, biến hóa ngày càng phức tạp, uy lực linh binh cũng ngày càng cường đại!

Vị tây tịch tiên sinh kia nhất định phải tìm kiếm được sơ hở trong điện quang hỏa thạch, thay thế đi gạch đá, buộc bức tường này biến thành linh binh không cách nào phát huy ra uy lực.

Bức tường tiếp tục biến hóa, hắn có thể tiến lên trong nháy mắt biến hóa đó, không ngừng đi vào đại điện bị phong ấn.

Tây tịch tiên sinh thật lợi hại, không hổ là lão sư Sóc Phương học cung, đi bảy bước, đi vào bên trong hành lang, lúc này mới trí la lên.

- Học vấn ta không đủ! Ai tới thay ta?

Hắn vừa dứt lời, các tây tịch tiên sinh khác còn chưa kịp giúp đỡ liền thấy một đạo ánh sáng bắn ra từ bên trong hành lang, một tiếng nổ vang, máu thịt trên người tây tịch tiên sinh kia vỡ vụn, chỉ còn lại có một bộ xương trắng đứng dưới hiên.

Gạch ngói tầng tầng lớp lớp hướng về phía trước, trong khoảnh khắc đã bao phủ bộ bạch cốt kia.

Bức tường lại đẩy về trước mặt mọi người.

Phía trước bức tường, sắc mặt phần đông tây tịch tiên sinh của Sóc Phương học cung hiện lên vẻ nghiêm nghị, đột nhiên, một vị nam tử trung niên cười lạnh nói.

- Tây tịch lão sư Sóc Phương học cung thế mà còn có mặt mũi nói Lâu Ban Lâu thiên sư là người Sóc Phương, nhưng lại nhìn không cả bức tường này là tính linh thần binh của Lâu thiên sư, thật làm trò hề cho thiên hạ, chết chưa hết tội!

Những tây tịch tiên sinh Sóc Phương học cung bi phẫn nói không nên lời, bọn họ đều dạy môn tân học kiến trúc này trong học cung, Lâu Ban lại là người Sóc Phương, lại không nghĩ rằng bị bức tường này ngăn cản, còn bị Họa Bích tiên sinh tới từ Tây đô liên tục đùa cợt.

Từ lúc bị bức tường này vây khốn đến nay, Sóc Phương học cung đã liên tục hao tổn hơn mười vị sĩ tử tinh thông tân học kiến trúc, còn có ba vị tây tịch tiên sinh cũng táng thân trong vách tường.

Đồng Khánh La ho khan một tiếng, trầm giọng nói.

- Họa Bích tiên sinh, bức tường này là tính linh thần binh của Lâu thiên sư?

Vị Họa Bích tiên sinh kia là một trung niên có tướng mạo phong lưu, mắt như trăng sao, rất tuấn lãng, nói.

- Bảo vật này gọi Trần Mạc Thiên Không, là tính linh thần binh của Lâu thiên sư. Năm đó, lúc chôn cất Lâu thiên sư, vẫn là tiền bối Thái Học viện chúng ta đưa hắn đến Thiên Thị Viên an táng, lúc ấy đã không phát hiện ra món bảo vật này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK