Các học sinh không xông về phía trước nữa, thấy hắn đi tới, trong lòng khiếp đảm, một bên lui một bên mắng chửi.
Tô Vân không khỏi tức giận, đưa tay nắm cổ áo một tên học sinh bên cạnh, nhưng không nhìn mặt học sinh kia, mà mắt nhìn mặt đất phía trước.
Đây là thói quen động tác lúc mắt hắn mù.
Nhưng mà đối với những người khác tới nói, đây rõ ràng chính là không coi ai ra gì, coi trời bằng vung!
- Vừa rồi Hoa nhị ca nói, ta đánh Thánh công tử, những học sinh các ngươi sẽ xúc động phẫn nộ, sẽ vây quanh đánh chết ta. Ta không tin, bằng đám phế vật các ngươi?
Tô Vân buông tay ra, bàn tay đặt trên khuôn mặt thiếu niên kia, đẩy hắn đến một bên, nói.
- Học sinh không bái Thần Ma, các ngươi lại coi Thánh công tử là thành thần, tha thứ ta vô lễ, chư vị sư ca sư tỷ, các ngươi làm phụ mẫu các ngươi cùng tiên sinh dạy bảo các ngươi rất mất mặt.
Học sinh kia bị hắn đẩy đến lảo đảo, vừa thẹn vừa giận, tê thanh nói.
- Có năng lực. . .
Tô Vân ánh mắt di động, rơi vào trên mặt của hắn.
Ánh mắt học sinh kia tiếp xúc cùng ánh mắt hắn, trong đầu đột nhiên trống rỗng, thân thể không bị khống chế run rẩy, phảng phất nhìn thấy sau một khắc chính mình sẽ bị Tô Vân vặn gãy cổ, thi thể giống như chó chết nằm trên mặt đất!
- Hắn đã từng giết người!
Trong đầu học sinh kia, bóng ma Tô Vân càng lúc càng lớn, rốt cục nhịn không được xụi lơ trên mặt đất, không thể đứng dậy.
- Một đám phế vật.
Tô Vân đi qua từ trong đám người, hắn giống như mãnh hổ hành tẩu trong bầy cừu, tìm kiếm con mồi, không mặn không nhạt nói.
- Thánh công tử, ngươi muốn ở trong Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ báo thù cứ tới tìm ta. Ta chờ ngươi.
Thánh công tử sờ má trái của mình, sắc mặt bình tĩnh nói.
- Ta nhất định sẽ.
- Vậy là tốt rồi.
Tô Vân đi ra đám người, quay đầu lườm đám học sinh kia.
- Còn có các ngươi cũng giống như vậy. Các ngươi muốn ở chỗ này động thủ, cứ việc động thủ. Nếu không có can đảm, bên trong Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ, đại khái có thể tới tìm ta, mặc kệ bao nhiêu người, ta tiếp hết.
Trong đám người một mảnh bi phẫn, có nữ hài ủy khuất khóc thành tiếng.
Tô Vân trở lại bên người bọn người Hoa Hồ, mắt nữ hài tóc đuôi ngựa lóe sáng tinh quang, hưng phấn nhảy cẫng.
- Ta biết ngươi là ai! Ngươi là Tô Vân, Tô Vân mà ca ca ta gặp trên xe Chúc Long kia!
Tô Vân kinh ngạc không thôi, thử dò xét.
- Trúc Tiên cô nương, chẳng lẽ Lý Mục Ca là sư ca của cô?
Nữ hài tóc đuôi ngựa hưng phấn, liên tục gật đầu:
- Hôm qua ca ca ta về nhà, khiêu chiến cha ta, bị giáo huấn một trận liền nói đến ngươi với ta! Nói ngươi chân thực nhiệt tình, dũng chém Viên Yêu Linh Sĩ, lực áp quái kiếp tro, rất lợi hại, ta chưa bao giờ thấy qua ca ca ta bội phục một người như thế!
Sắc mặt Tô Vân đỏ lên, trong lòng có chút xấu hổ, hắn không biết Lý Mục Ca đánh giá hắn cao vậy, vội nói.
- Ta đánh không lại quái kiếp tro, kém chút đã chết trong tay quái vật kia.
Lý Trúc Tiên đung đưa bím tóc, hưng phấn nói.
- Ta hiện tại cũng bội phục ngươi! Ca ca ta đã sớm nhìn Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu khó chịu, nói hắn học tập Thánh Nhân, giả vờ giả vịt, muốn đánh hắn. Nhưng cha ta đánh không lại Thánh Nhân, ca ca ta cũng không dám đánh Thánh công tử.
Ánh mắt Tô Vân nhìn Thánh công tử, trầm giọng nói.
- Bạch Nguyệt Lâu hoàn toàn rất mạnh. Ta vừa rồi tuy không xuất toàn lực, nhưng hắn cũng không bị thương bao nhiêu, khả năng chịu đòn rất tốt. Bất quá, hắn hẳn là đánh không lại Mục Ca sư ca, hắn không phải Linh Sĩ.
- Thế nhưng cha ta đánh không lại Thánh Nhân!
Lý Trúc Tiên ngửa đầu, ngây thơ cười nói.
- Ca ca ta đánh Thánh công tử, Thánh Nhân sẽ không đi tìm ca ca ta phiền phức, nhưng sẽ đi đánh cha ta. Cho nên ca ca ta không dám gây sự với Thánh công tử.
Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích.
- Trúc Tiên cô nương, cô có thể nói rõ chi tiết vị Thánh Nhân của thành Sóc Phương này không?
Trên bình đài, lầu cao bốn phía chính là từng tòa Thần Tiên cư, trong Thần Tiên cư tụ tập phó viện trưởng của tứ đại học cung cùng tây tịch tiên sinh của Sóc Phương.
- Phía dưới Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ xảy ra chuyện gì?
Trong Thần Tiên cư, phó viện trưởng tứ đại học cung, tây tịch tiên sinh chú ý tới bạo động trên bình đài.
Phó viện trưởng Cửu Nguyên học cung là nữ tử, dung mạo tú lệ, nhìn chỉ có hai ba mươi tuổi, trên đầu cắm một cây trâm phượng đính năm viên hạt châu, khí tràng mạnh mẽ.
Nữ tử đeo trâm phượng nghiêng đầu hỏi thăm học sinh cách đó không xa, trâm phượng thùy châu bên tai nàng hơi run nhẹ, nói.
- Đi dò tra chuyện gì xảy ra.
Sau một lúc lâu, học sinh kia đến báo, nói.
- Có người đánh đệ tử Thánh Nhân, đánh đệ tử Thánh Nhân quỳ xuống đất nôn.
Lời vừa nói ra, trong Thần Tiên cư một mảnh xôn xao.
Nữ tử đeo trâm phượng kinh ngạc nói.
- Ai làm? Ngay cả đệ tử Thánh Nhân cũng dám đánh, gan to bằng trời như vậy, muốn tạo phản sao?
Tây tịch tiên sinh, phó viện trưởng học cung khác cũng nghị luận ầm ĩ.
Điền phó viện trưởng Mạch Hạ học cung, Điền Vô Kỵ lặng lẽ nhìn về phía Thủy Kính tiên sinh, thầm nghĩ.
- Chẳng lẽ mấy học sinh Thủy Kính tiên sinh làm? Cũng chỉ có bọn hắn có thực lực này? Thủy Kính tiên sinh dạy học sinh thật lớn mật, ngay cả ẩu đả đệ tử Thánh Nhân cũng làm được. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, đệ tử Thánh Nhân nổi tiếng rất vang dội, ta còn tưởng rằng rất lợi hại, vì sao không chịu được như thế?
Thánh Nhân lợi hại, hắn lại nhất thanh nhị sở.
Vị Thánh Nhân trong thành Sóc Phương này còn không tính là Thánh Nhân chân chính, lần trước hắn xuất thủ, thực lực cách tứ đại thần thoại nước Nguyên Sóc một đoạn, cho nên Đông Đô Đại Đế còn chưa phong hắn làm Thánh.
Nhưng thanh danh của hắn cực cao, dân gian đã có người tôn làm thánh, danh tiếng những năm gần đây ngày càng cao.