Thôn dân các thôn xóm gần trấn Hoang Tập đều biết Tô Vân, bởi vì Tô Vân thực sự quá đặc biệt, trong trăm dặm quanh đây e rằng chỉ có một mình hắn là con người chân chính, không thể không khiến bọn họ chú ý.
Khu không người là nơi yêu ma quỷ quái hoành hành, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, trong đó có không ít yêu vật nổi ý định với Tô Vân. Nhưng uy danh của Thiên Môn trấn khiến bọn yêu vật phải kiêng dè.
Thiên Môn trấn là một trong các cấm kỵ của khu không người, là thủ phạm đã tạo ra vụ thế giới khác giáng xuống vào sáu năm trước.
Những tên kia sau khi biến thành quỷ thần thì vẫn là trùm sò ở khu không người này.
Sự hình thành của khu không người không phải đều là vì Thiên Môn trấn, kỳ thật lịch sử của khu không người còn lâu đời hơn cả Thiên Môn trấn, thời kỳ đầu mới hình thành của nó thậm chí còn phải truy ngược lại sự xuất hiện của Thiên Thị viên.
Chỉ là ban đầu khu không người vốn không rộng lớn như hiện giờ, Thiên Môn trấn đưa tới sự kiện thế giới khác giáng xuống vào sáu năm trước mới khiến khu không người được mở rộng.
Thiên Môn trấn và sự kiện thế giới khác vào sáu năm trước chính là một trong những chuyện lạ của Thiên Thị viên, người ở trong Thiên Môn trấn đều là các cao thủ khắp các nơi trong đất nước tập trung lại chỉ để nghiên cứu chuyện quái lạ ở Thiên Thị viên.
Thiên Thị viên mới là thứ thần bí nhất.
Sau khi trải qua sự kiện thế giới khác giáng xuống, đám yêu vật cực kỳ kiêng kỵ cư dân Thiên Môn trấn, nhưng trong khu không người cũng có những lão yêu quái không coi Thiên Môn trấn ra gì. Cũng may chỗ ở của đám lão yêu quái đó đều là khu vực trung tâm của khu không người, rất ít khi tới những nơi như Thiên Môn trấn hay trấn Hoang Tập.
Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly đi theo sau Tô Vân di chuyển khắp chợ phiên.
Việc mua bán ở khu không người này đều sử dụng đồng tiền Thanh Hồng.
Tiền Thanh Hồng lấy từ trên người cua Thanh Hồng ở trong Bắc Hải. Trên lưng con cua này có một vệt hoa văn màu cầu vồng, sau khi ăn cua xong, đập vỡ vỏ của nó là có thể gỡ được một đồng tiền Thanh Hồng.
Nghe đâu loại tiền Thanh Hồng này là kim loại trong biển, có thể luyện chế bảo vật.
Trong trấn Hoang Tập có "người" chuyên môn thu gom tiền Thanh Hồng, nghe đồn là mang vào trong thành bán cho người trong thành để đổi tiền Ngũ Thù.
Mấy năm nay có không ít yêu vật vào thành mưu sinh, cũng mang tiền Ngũ Thù về đây, trên chợ phiên dần có yêu quái dùng tiền Ngũ Thù để mua bán.
- Tiểu Vân, có thể cho ta hai đồng Thanh Hồng không?
Hoa Hồ ngẫm nghĩ rồi nói.
- Ta định mua ít đồ.
Tô Vân lấy hai con cua lớn đã được buộc cẩn thận ra khỏi sọt. Hai con cua kia nặng trịch, trên vỏ cua còn có một vệt cầu vồng.
Vì mắt hắn không nhìn thấy gì, lại không có nghề kiếm ra tiền nên đành phải chờ thủy triều lên ra biển thả lồng, dùng hải sản tới chợ phiên đổi ít đồ dùng cần thiết cho cuộc sống.
"Người" quanh đây rất ít khi đi biển bắt hải sản, bởi vì trong nước có quái vật còn đáng sợ hơn bọn chúng, thường xuyên lên bờ tìm thức ăn.
Tô Vân biết rõ khi nào triều cường, có thể tính toán rất chính xác khi nào thủy triều lên hay xuống, lại biết thả lồng, bởi vậy mới có thể bán đồ hải sản sống qua ngày.
Nhưng cua Thanh Hồng rất khó bắt, càng của nó vô cùng sắc bén, lực lại vô cùng lớn, có thể dễ dàng kẹp gãy ngón tay, rất nguy hiểm. Tô Vân chỉ có thể dùng lồng làm bẫy, chờ khi triều cường mới có thể bắt được mấy con.
Hoa Hồ xách hai con cua Thanh Hồng đi tới trước một quầy hàng trong chợ phiên, rồi đặt hai con cua xuống quầy. Hai con cua Thanh Hồng này vẫn còn sống, miệng thổi bọt nước.
Kẻ bày quầy là một lão cẩu có râu và tóc bạc phơ, mặc quần áo ngồi ngắm mắt ngưng thần ở đó.
- Cẩu đại gia, ta muốn học thuật biến thân.
Hoa Hồ nói.
Lão cẩu kia mặc áo da chồn trên người, he hé mắt ra liếc Hoa Hồ một cái rồi lại nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
- Ra là nhóc con thôn Hồ Khâu. Thuật biến thân là bí mật bất truyền của Yêu tộc ta, nhưng ai bảo ta và Dã Hồ là anh em ruột cùng cha khác mẹ chứ? Đương nhiên ta sẽ bán thuật biến thân cho ngươi. Tuy rằng ta và Dã Hồ là anh em ruột cùng cha khác mẹ, nhưng thuật biến thân là bí mật bất truyền của Yêu tộc ta, cho nên tiền thì vẫn cứ phải trả.
Lão cầm hai con cua Thanh Hồng lên rồi đứng dậy, vẫy vẫy cái đuôi.
- Đi theo ta.
Hoa Hồ gọi ba tiểu hồ ly, lão cẩu nhíu mày, dừng bước lại.
- Lão nhị Hoa gia, ngươi vào thành thì thôi, bởi ngươi mười bốn tuổi rồi, nhưng bọn nó cũng vào thành? Chúng nó còn nhỏ quá!
Hoa Hồ nói.
- Cẩu đại gia, thôn Hồ Khâu chỉ còn lại bốn người bọn ta, ta đi rồi sẽ không ai chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Lão cẩu kia thở dài, lắc đầu nói.
- Sống cẩu thả ở vùng thôn quê thì không tốt sao? Vì sao cứ phải vào thành chịu chết?
Hoa Hồ im lặng một lát rồi đáp.
- Bọn ta muốn báo thù cho tiên sinh!
Lão cẩu kia trầm mặc, cất bước rời đi, nói.
- Bà già, trông quán giúp ta một chút! Học thuật biến thân cần hai ba ngày, nếu các ngươi có việc thì mau chóng bàn giao đi.
Hoa Hồ vội vàng đi tìm Tô Vân rồi nói.
- Ta và đám Tiểu Phàm phải ở lại trấn Hoang Tập này hai ba ngày, Tiểu Vân một mình trở về nhớ phải chú ý nhé.
Tô Vân cười nói.
- Ta đi con đường này không biết bao nhiêu lần rồi, đừng lo cho ta.
Hoa Hồ rời đi.
Tô Vân lại đi dạo quanh chợ phiên chốc lát, không có đám người Hoa Hồ ở đây quả thực không tiện cho lắm, hắn không nhìn thấy chủ quầy bán cái gì.
Tô Vân mất hết hứng thú, bèn một mình quay về theo đường cũ. Lúc này chợ phiên vẫn còn sớm, khi hắn đi tới cầu cân thì trên cầu không có ai, vậy là thiếu niên cõng sọt đi lên trên cầu, lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ dựa vào cân nặng của hắn là không thể qua cầu, cần phải chờ nhiều người tới hơn mới được.
Hắn chờ một lát, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên.
- Chờ chút! Chờ chút! Ta cũng muốn qua cầu!
Tô Vân nghe thấy tiếng bước chân chạy tới gần, một người chạy tới bên cầu, đứng cách hắn không xa. Tô Vân mỉm cười, gật đầu đồng ý. Người nọ đến gần hắn, nói với giọng khá kinh ngạc.