Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Linh Sĩ cao lớn kia cười ha ha, trên mặt không tươi cười.

-Khó trách có người hoài nghi ngươi theo Cầu Thủy Kính, thậm chí hoài nghi ngươi là sĩ tử Thiên Đạo viện. Dũng khí ngươi rất đủ, nhưng thực lực kém xa.

Đột nhiên một vị nữ sĩ tử vọt tới, nghiêm nghị nói:

-Hắn giết hai vị sư ca, báo thù cho sư ca!

Nữ tử kia phun trào khí huyết, thần thông bộc phát, bàn tay đẩy về phía trước, sau lưng thình lình hình thành một tôn Lục Tí Thần Nhân (*), cao tới trượng sáu, mọc ra ba đầu, mỗi đầu ba mắt!

[* Lục tí: sáu cánh tay]

Thần Nhân kia chính là thần thông của nàng, theo bàn tay của nàng, ba đầu cánh tay phải Thần Nhân kia cùng huy quyền đập tới Tô Vân!

Tay trái Tô Vân vừa lật, quang mang lòng bàn tay sáng lên, đó là một vòng mặt trời do khí huyết biến thành!

Nhật Nguyệt Điệp Bích Dưỡng Khí Thiên, Trúc Cơ tuyệt học do Thánh Nhân thành Sóc Phương khai sáng.

Tô Vân sở dụng chính chiêu thứ nhất của Nhật Nguyệt Điệp Bích, Nhật Nguyệt Lệ Thiên, chỉ là hắn vụng trộm tăng thêm một chút kiếp tro.

-Không tốt!

Linh Sĩ cao lớn kia nhìn thấy ánh sáng lòng bàn tay Tô Vân, sắc mặt không khỏi kịch biến, vội vàng thôi động thần thông, tiếng đàn lại vang vọng, đánh Tô Vân bay ngược về sau, hung hăng đâm vào vách tường một gian cửa hàng!

Tô Vân trúng chiêu đồng thời, chiêu thức Nhật Nguyệt Lệ Thiên cũng đã ra, vầng mặt trời do khí huyết biến thành nghênh tiếp nữ tử kia!

Nữ tử hoảng sợ nhìn thấy năm ngón tay chính mình nổ tung, lực lượng kinh khủng xâm nhập đến, để cánh tay không ngừng tan rã, từng khối cơ bắp bị xé nứt, gân đứt đoạn.

Nguồn lực lượng này xé mở huyết nhục cánh tay nàng, để nàng nhìn thấy xương trắng của mình, nhìn thấy bạch cốt bị lực lượng kia nghiền ép hóa thành bột mịn.

Bành!

Nàng cùng Thần Nhân thần thông sau lưng nàng bắn lên, đâm vào vách tường đối diện, bị khảm trong vách, ánh mắt tan rã, khóe miệng đổ máu, gục đầu, không còn khí tức.

Một kích này của Tô Vân không phải lực lượng Linh Sĩ phổ thông có thể thi triển ra, mà là lực lượng mang theo kiếp tro, để một kích này hắn bộc phát ra uy lực còn cường đại hơn tính linh thần thông!

Nếu không phải Linh Sĩ cao lớn kia xuất thủ kịp thời, chỉ sợ ngay cả thi thể nữ tử kia cũng không thể bảo tồn, sẽ bị một chiêu này đánh vỡ nát!

Hàn phong thổi qua từ trên đường phố, từng người Linh Sĩ bốn phía yên lặng nhìn ba bộ thi thể trên đường phố, trầm mặc.

Bọn hắn chém giết yêu ma khổng lồ đến từ khu không người cũng không có tử thương một người, nhưng gặp được người này rõ ràng nhìn rất yếu, thậm chí còn bị thương một cánh tay, lại bị đối phương giết chết ba người!

Khụ khụ!

Tô Vân tránh xuống từ trên vách tường, kịch liệt ho khan, hữu khí vô lực cười nói.

- Đệ nhất nhân hai năm trước nhập học, không gì hơn cái này. Nhiều chiêu thần thông như vậy ngươi cũng chưa từng giết chết ta, xem ra hai năm nay ngươi không học được thứ gì tốt cả.

Linh Sĩ cao lớn kia hừ một tiếng, mắt lộ hung quang, cổ cầm nổi lên trên đỉnh đầu.

Lúc này, đột nhiên trong ô cửa sổ bên cạnh truyền tới âm thanh một nữ hài đang kinh ngạc vạn phần:

-Tiểu Vân! Thật là ngươi!

Linh Sĩ cao lớn dừng bước, hướng nhìn lại, trong ô cửa sổ lại là Miêu Yêu đang nói chuyện.

Tô Vân xóa máu trên khóe miệng, nhìn lại qua cửa sổ. Miêu Yêu kia dò xét hắn, vừa mừng vừa sợ, cười nói.

-Thật là ngươi! Ngươi lớn như vậy rồi à?

Tô Vân chỉ cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, tựa hồ nghe qua khi còn bé, cố gắng nghĩ lại, rốt cục nhớ ra, nhếch miệng nói.

- Ngươi là Mao nhị tỷ Mao gia. Ta lần trước đi chợ Hoang Tập trấn, bá phụ nói ngươi làm công ở trong thành.

Trong ô cửa sổ lưu ly, Miêu Yêu xấu hổ nói.

- Thời điểm ngươi hồi hương, không cần nói bọn hắn ta làm cái gì. Ta làm công không được, ta lừa bọn họ nói ta làm công trong nhà máy dệt vải, ngươi nói ra ta sẽ không còn mặt mũi làm người. . .

Linh Sĩ cao lớn cười lạnh nói:

-Ngươi không cần lo lắng, hắn sống không qua đêm nay, tự nhiên không cách nào hồi hương.

Miêu Yêu kia đẩy cửa sổ, kêu một tiếng:

-Đây là Tiểu Vân, Tiểu Vân Thiên Môn trấn! Đồng hương của chúng ta! Các ngươi đi ra đi! Đều đi ra đi!

Linh Sĩ cao lớn đằng đằng sát khí, ánh mắt sắc bén không gì sánh được, hướng hai bên đường phố quét tới, quát:

-Dân đen tìm đường chết sao?

-Tiểu Vân là đồng hương chúng ta a!

Miêu Yêu kia không cam lòng, lớn tiếng nói:

- Hàng xóm! Hắn từ nhỏ đã chỉ còn một người, là độc đinh của Thiên Môn trấn! Hắn bị người đánh chết, các ngươi còn không ra sao?

Mắt Linh Sĩ cao lớn lộ sát cơ nhìn sang Mao nhị tỷ, thản nhiên nói.

-Ai dám?

Mao nhị tỷ kém chút khóc thành tiếng, nức nở nói.

- Tiểu Vân thi đậu Văn Xương học cung, thi thứ nhất, người đầu tiên của Thiên Thị viên chúng ta thi đệ nhất trong thành! Hắn còn chưa học một ngày nào! Hắn là đồng hương của chúng ta, hắn không nên chết ở chỗ này——

Lúc này, trên đường phố truyền đến một tiếng mở cửa kẽo kẹt, một Hắc Ngưu Yêu uống say khướt giống như hắc tháp lung la lung lay đi tới, trên vai hất lên áo khoác rách nát, đứng bên người Mao nhị tỷ, ồm ồm nói.

- Tiểu hài tử nên đi học. Lòng người đều là thịt, tiểu nhị Ngưu gia trang có ở đây không? Đi ra đi!

Linh Sĩ cao lớn hừ một tiếng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên, kẽo kẹt kẽo kẹt tiếng mở cửa truyền đến, một gian cửa tiệm đóng chặt mở ra, hai Ngưu Yêu mình người đầu trâu đi ra từ trong cửa hàng.

Đèn kiếp tro trên đường phố bị dập tắt lại một cái tiếp một cái phát sáng, từng cửa hàng đốt đèn, trong ngọn đèn, hết yêu quái này đến yêu quái khác đẩy cửa tiệm, yên lặng đi ra.

Trong hẻm nhỏ âm u truyền đến âm thanh tất tất tác tác, có mấy người trốn ở trong góc cũng đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK